Vừa nhảy vào bồn gỗ chưa tới giây, điều làm Hoàng Việt bất ngờ là Nhân cá chép lập tức nhảy ra ngoài.
“Má ơi, đau chết tao rồi!” Nhân cá chép hoảng hồn hú hét, quả thật là đau như bị thiên đao vạn quả, ông không thể hiểu nổi tại sao thằng Hoàng Việt lại có thể tu luyện được một môn công pháp cổ quái như thế này.
“Đại ca, không sao chứ??” Hoàng Việt quan tâm hỏi, thật sự hắn cũng chưa từng nếm trải cảm giác đau đớn là bao khi tu luyện Thiết Bích Quyết a, trách sao được, ai bảo Gen sinh mệnh của hắn quá mạnh đi.
“Không sao... Không sao, chỉ là anh không chịu nổi mùi thuốc!” Nhân cá chép ra vẻ không hề gì, nhưng biểu cảm nhăn nhó trên mặt đã bán đứng ông ấy.
“Anh Nhân, hay là để em nấu thùng nước mới, cho ít dược lực thôi!” Hoàng Việt khá lo lắng, nếu anh Nhân cứng đầu không chịu giảm dược lực thì làm sao mà tu luyện.
“Ha ha, không sao, anh nhảy vào bồn gỗ vài giây, sau đó nhảy ra, là được ấy mà!” Nhân cá chép cười hề hề, sau đó lại tiếp tục nhảy vào.
Rồi nhảy ra, cứ thế, cứ thế, sau khi nhảy ra thì hắn ngồi xuống xếp bằng, vận chuyển khẩu quyết tâm pháp của Thiết Bích Quyết, mỗi lần như vậy, hắn có thể ở trong bồn gỗ lâu hơn, từ , giây, dần dà cũng có thể cầm cự ở bên trong một phút, nhưng cảm giác đau đớn khiến hắn nhăn nhó cắn răng là không thể nào tránh khỏi...
“Việt à, nói với anh tại sao em có thể tu luyện môn công pháp này đi!” Nhân cá chép một mặt thán phục.
“À vâng, do em dùng ít dược lực lắm!” Hoàng Việt đành nói xạo.
“Cái đệt!” Nhân cá chép bó tay rồi, vậy chả lẽ thằng em này ban đầu là muốn tra tấn mình hay sao, tại sao không nói trước như vậy chứ!!!
“Má ơi, công pháp quá tuyệt, dược tài quá tốt, anh cảm nhận được bình cảnh cầm chân mình bấy lâu nay có dấu hiệu buông lỏng!” Nhân cá chép một mặt mừng rỡ, vốn ông cho rằng muốn vượt qua giai đoạn bình cảnh này còn phải tu luyện thêm mấy năm đây.
“Chúc mừng đại ca!” Hoàng Việt cũng mừng cho anh ấy, hy vọng sau đợt này anh ấy sẽ đột phá đi...
“Anh muốn đột phá!” Nhân cá chép cương quyết nói, sau đó tiếp tục nhảy vào bồn gỗ, lần này ông ấy cắn răng, quyết tâm chịu đựng lâu nhất có thể...
“Anh Nhân, đừng cố quá!” Hoàng Việt thấy Nhân cá chép không ngừng nhăn nhó, biểu cảm rất thống khổ mà cũng khá đau lòng, nhưng cũng cảm phục sức chịu đựng của anh Nhân, đổi lại là một người rất sợ đau như hắn, sợ mà khó mà chịu đựng lâu như vậy.
“Không sao!” Trên trán Nhân cá chép không ngừng đổ mồ hôi hột, khuôn mặt đỏ au, sau khi chịu đựng ngâm trong bồn gỗ khoảng phút, ông mới nhảy ra, lần này im lặng không nói gì, bắt đầu vận chuyển pháp quyết.
“Cố lên nào!” Hoàng Việt biết Nhân đại ca đã sắp đột phá rồi, trong lòng âm thầm cầu nguyện.
Nhân cá chép đầy nghiêm túc, nhưng trên mặt dần dần không còn nét thống khổ, mà là một mặt vui sướng, Hoàng Việt biết, chuyện sắp thành.
“Ya!!!!!” Nhân cá chép hô lên một tiếng lớn, xung quanh ông cuốn lên một luồng gió mạnh, mạnh gấp mấy lần mỗi khi ông vận công lực khi trước.
“Chúc mừng Nhân đại ca!” Hoàng Việt thật sự rất mừng.
“Ha ha ha ha!” Nhân cá chép cười như điên, thật sự ngày này ông chờ mong quá lâu rồi.
Không nói gì nhiều thêm, ông tiếp tục nhảy vào bồn gỗ, không thể lãng phí dược tài được.
Lần này, Nhân cá chép có thể cầm cự trong bồn gỗ phút, hấp thu đã được một phần năm dược tính của dược tài, khuôn mặt đầy sảng khoái.
“Việt à, công pháp này là do sư phụ em truyền cho em ư, quá đáng sợ đi!” Nhân cá chép trầm trồ thán phục.
“Không sai, thưa đại ca!”
Quả thật, Hoàng Việt khiến ông rất cảm động, phải biết công pháp tuy rằng là thứ dễ giao dịch nhất nhưng đồng thời cũng là thứ người ta không muốn lấy ra để giao dịch nhất, để người khác tu luyện môn công pháp của mình chẳng khác nào nuôi ong tay áo, để bọn họ có được năng lực như mình sao?
Nhất là loại công pháp nhất lưu như thế này, loại công pháp này càng là có tiền mà không mua được, khi mà nó có thể dùng để tu luyện đến cảnh giới Hóa Kính, tầng của Thiết Bích Quyết, Nhân cá chép biết được tầng đầu ông đang tu luyện chỉ là của Minh Kính thôi, tầng tiếp theo là Ám Kình và tầng sau là Hóa Kính, quả thật Hoàng Việt đối xử với ông quá tốt rồi đi...
Sau cùng, Nhân cá chép sau vài lần cũng đã hấp thu được toàn bộ dược lực của bồn gỗ, cũng may là do cảnh giới của hắn cao hơn Hoàng Việt, nên hấp thụ được nhiều, chứ nếu hắn chỉ có Minh Kính hậu kỳ sơ giai như Hoàng Việt thì không biết mấy tiếng mới có thể hấp thu xong.
Bởi thế, cấp độ Gen rất quan trọng, tiếc là Hoàng Việt không thể cho anh Nhân thuốc gen, hắn đã tự nhủ Gen nước thuốc hắn chỉ dành cho người nhà của mình, thứ này quá nguy hiểm...
“Tuyệt vời, Việt à, em về trước đi, anh cần phải củng cố cảnh giới vài hôm, sau này chúng ta hàn huyên tiếp!” Nhân cá chép hiền hòa nói, đúng là mới đột phá cần thời gian để củng cố cảnh giới mới được.
Giống như một chiếc xe mới mua, chúng ta không nên chạy nó quá nhanh, mà phải chạy tà tà, cho dần quen với động cơ, các động cơ được bôi trơn vừa phải, sau một thời gian thì muốn chạy thế nào cũng được...
Hoàng Việt cũng không nói gì nhiều, hắn hiểu ý của Nhân đại ca, sau khi chào Nhân đại ca, hắn rời khỏi phòng, tự bắt xe Grab về, bây giờ trời cũng đã đến giờ tối, haiz, không biết bây giờ ra công viên còn kịp không, cũng đã lâu rồi hắn không gặp Lý lão, không biết ông ấy như thế nào.
Đành tự nhủ để bữa sau vậy, gia đình hiện tại chắc không biết hắn đi đâu, nếu không hắn cũng sẽ nán lại để ăn tối cùng vợ của anh Nhân, nhớ lại hồi nãy bé Linh Đan cứ nài nỉ hắn ở lại chơi mà hắn cảm thấy mình hơi có chút vô tình...
Về nhà rồi, Hoàng Việt lên mạng nhắn tin cùng Kiều Linh và Hiểu My, haha, hắn cũng không dùng cơm cùng cả nhà, mà hối đoái từ hệ thống ra mấy cái hăm bơ gơ cùng tô mì xào, ăn lẹ cho xong, lâu rồi hắn không ăn thức ăn nhanh, bây giờ ăn lại thì đúng là có chút đã nghiền.
“Anh, chuyến đi Bali đó, em thật sự mong quá!” Hiểu My nhắn tin lại sau khi Hoàng Việt vẫy tay chào.
“Anh cũng thế, ngày đó chắc chắn sẽ là một ngày tuyệt vời!”
“Hứ, lại nghĩ xấu xa gì đây!” Hiểu My có chút ngại.
“He he, em nghĩ xấu xa thì có!” Hoàng Việt cười hắc hắc.
Còn Kiều Linh thì lại nhắn qua với nội dung hoàn toàn khác: “Đề thi lần này khó quá, em chắc chỉ được thôi!”
“Ừm... Không sao đâu, sau này sẽ được nhiều hơn mà!”
“Nhưng Hiểu My chắc chắn sẽ được tối đa đấy!” Kiều Linh có vẻ không vui lắm.
“Em yên tâm, sau này anh sẽ kèm cho em nhiều hơn, hay để anh qua nhà kèm cho em thường xuyên nhé!” Hoàng Việt đề nghị.
“Đừng mơ, lại muốn táy máy chứ gì!” Kiều Linh tinh ranh nói.
Thật sự, Hoàng Việt đã cho Kiều Linh sách tổng hợp kiến thức của các môn lớp , nhưng đề thi của lớp chuyên đôi khi các thầy cô cho các dạng bài rất quái dị, hoặc là gài bẫy rất thâm, nếu có một chút lơ là, dù là học sinh rất giỏi cũng khó mà đạt được % số điểm.