Càng đi dần dần, Hoàng Việt càng thấy bộ mặt thật của Thiên Đảo, nơi đây không khác nào phiên bản của võ lâm mà hắn hay xem, trong đảo có núi lửa, có thác nước, cây cối không quá nhiều, có các kiến trúc cổ, trên đường đi, Hoàng Việt không ngừng gặp được những võ giả ở vòng ngoài, bọn họ đa phần ngồi xuống tĩnh tọa tu luyện, tất cả đều là người Việt Nam, do hướng mà anh Nguyên Hùng đi khi tới Thiên Đảo là một góc dành cho người Việt.
“Hắc hắc... lại có tân thủ đến rồi!” Hoàng Việt và Nguyên Hùng đội trưởng, cùng một số người đi cùng bước vào một trấn nhỏ, ở đây, theo Nguyên Hùng đội trưởng nói thì có rất nhiều thành trấn được xây dựng, chủ yếu để trao đổi buôn bán, cùng giao lưu võ học, ở Thiên Đảo, việc luyện võ được đặt lên hàng đầu, có rất nhiều Võ Quán, các môn phái cũng chiêu thu môn đồ, Dương lão đã dặn Nguyên Hủng đội trưởng phải đưa Hoàng Việt vào phái Vân Việt để bồi dưỡng nên Nguyên Hùng rất cởi mở với cậu ta, không ngừng kể về môn phái của mình cho Hoàng Việt biết.
“Phái Vân Việt là võ phái bắt nguồn từ Bình Định, một trong những địa phương có nền võ học mạnh nhất của Việt Nam, tâm pháp của môn phái chúng ta là Vân Du Quyết, môn phái chúng ta chủ tu thân pháp, tuy rằng không có khả năng tiêu diệt địch nhân, nhưng bàn về chạy trốn thì xếp trong các môn phái cấp thấp có thể đứng tốp đầu...”
“Anh Nguyên Hùng, Vân Du Quyết nguyên lý là thế nào ạ?” Hoàng Việt khá tò mò.
“Vân Du Tứ Phương, Trọng Khinh Như Yến đó là khẩu quyết mà cậu phải nhớ, chúng ta phải làm cho mình nhẹ như mây, tự do du ngoạn giữa bầu trời, tu luyện Vân Du Quyết đến cảnh giới đại thành, chưởng môn của phái là Vân Du Cư Sĩ, bước chân nhẹ như lông hồng, mình nhẹ như chim yến, một giây có thể vượt xa chục mét!” Nguyên Hùng đội trưởng đầy hãnh diện nói, dường như thành tựu của Vân Du Cư Sĩ cũng là của chính ông vậy.
“Vậy phải chăng, môn phái chúng ta tập luyện Yến Phi Quyền?” Hoàng Việt hỏi tiếp.
“Không sai, sao cậu biết?” Nguyên Hùng đội trưởng có vẻ bất ngờ.
“Em đã nghe về Yến Phi Quyền, đó là một loại quyền pháp của người tập võ ở Bình Định, hồi nãy em nghe anh nói khẩu quyết phải nhẹ như chim yến, nên liên tưởng đến nó thôi!”
“Hắc hắc... Xem chiêu!” Nguyên Hùng đội trưởng không nói nhiều, lập tức ra quyền, đòn tấn công tuy nhẹ, nhưng khó phá giải, Hoàng Việt lập tức dùng Thái Cực chống trả, nhưng cũng phải không ngừng trúng chiêu.
“Ha ha, Thái Cực khá lắm, nhưng tốc độ hơi chậm!” Nguyên Hùng đội trưởng tấm tắc cười.
Không sai, ngoài việc đề thăng cảnh giới có thể tăng lên kình lực hay nội công, nó còn có thể tăng tốc độ, thể lực và sức mạnh, tuy rằng Hoàng Việt đã đột phá đến Ám Kình, tuy vậy tốc độ của hắn so với một cao thủ Ám Kình hậu kỳ như Nguyên Hùng đội trưởng thì còn kém xa.
“Cậu là Ám Kình, vậy mà không nói cho tôi biết sớm!” Nguyên Hùng đội trưởng lộ vẻ trách khẽ, vừa nói xong, ai nấy đều không giấu nổi vẻ kinh sợ.
“Đội trưởng, em cũng chỉ mới đột phá!”
“Việt, em đột phá Ám Kình thật sao?” Hải Đường công tử đứng kế bên nghe vậy, cũng phải hết hồn.
“Không sai, nhị ca!” Hoàng Việt cười hắc hắc nhìn về phía Hải Đường, người sau lúc này lập tức chạm vào người Hoàng Việt, thử truyền nội công vào người hắn, cảm nhận được một cỗ kình lực hóa giải luồng nội công này, cuối cùng mới tin là thật.
“Việt, em quá trâu!” Hải Đường công tử bật thốt lên.
“Chúc mửng chú em!”
“Trẻ tuổi tài cao, khá thật!”
Những người đi cùng lúc này cũng tấm tắc, đều phải đổi mới cách nhìn về Hoàng Việt.
“Hắc hắc...” Hoàng Việt cười hề hề, sau đó mọi người cùng đi đến một tiệm ăn nhỏ, cùng dùng bánh bao.
“Hà hà, nơi này đậm phong cách võ hiệp đấy chứ!”
“Không sai, đây chính là nơi của dân võ lâm!” Nguyên Hùng đội trưởng cười to.
“Vậy há chẳng phải là có Võ Lâm Minh Chủ?” Hải Đường công tử tò mò hỏi.
“Không sai, Võ Lâm Minh Chủ hiện tại là ngài Dương Siêu Quần của Minh Giáo, Minh Giáo nổi danh nhất với Cửu Dương Chân Kinh cùng Càn Khôn Đại Na Di, nghe đồn giáo chủ Dương Siêu Quần của Minh Giáo đã luyện Càn Khôn Đại Na Di đến tầng thứ rồi!”
“Ách...”
“Nguyên Hùng đại ca, thế có ai trong Minh Giáo tên là Trương Vô Kỵ không?” Hoàng Việt tò mò hỏi.
“Trương Vô Kỵ sao? Chưa nghe qua!” Nguyên Hùng đội trưởng tỏ rõ không biết.
Lúc này, tiểu nhị của tiệm đã đem bánh bao lên: “Khách quan, bánh bao tới rồi đây!”
“Cám ơn nhiều!” Hoàng Việt đã đói lắm rồi.
“Tiểu huynh đệ, tân thủ à? Ở trên đảo, phải dùng từ đa tạ!” Tiểu nhị cười hề hề.
“Ân, đúng đúng, đa tạ tiểu nhị!” Hoàng Việt gãi gãi đầu, cười xuề xòa.
“Ha ha ha ha!” Đám khách nhân ở xung quanh cười phá lên.
“Hùng ca, dị năng giả không có ở trên đảo sao?” Hoàng Việt lại hỏi tiếp, lúc này hắn đã đổi cách xưng hô.
“Dị năng giả sao, Liên Minh Của Thần, bọn họ ở Châu Âu, có rất nhiều Thánh Đường tập trung bọn họ, nếu bọn họ lên Thiên Đảo, sẽ bị người Trung Quốc xua đuổi, ở đây, người Trung Quốc là Thiên, bọn họ nói một là một, hai là hai, chúng ta chỉ là nước nhỏ, trừ khi, có người lên làm Võ Lâm Minh Chủ là người Việt!”
“Nguyên Hùng đại ca, người mạnh nhất Việt Nam chúng ta đạt tới cảnh giới gì?”
“Hậu Thiên sơ kỳ trung giai! Ngài Minh Vĩ!” Nguyên Hùng nghiêm túc nói, trong giọng điệu không giấu nổi vẻ kính trọng.
“Ồ... Vậy còn Dương Siêu Quần, là cảnh giới gì?”
“Nghe đồn là Hậu Thiên hậu kỳ cao giai, còn có người nói là Bán Bộ Tiên Thiên, nghe đồn hắn ta đã sống hơn trăm tuổi, mà hắn dừng lại ở cảnh giới này đã hơn năm rồi! Tiên Thiên khó a...” Nguyên Hùng nói mà trong lòng không khỏi kính sợ, người này quả thật là tài ba xuất chúng, phải biết mình tu luyện hơn năm mà cũng chỉ đạt tới Ám Kình hậu kỳ, đối phương tu luyện trăm năm đã sắp thành thần tiên sống rồi a...
“Tiểu nhị, tính tiền!” Sau khi Hoàng Việt và Hải Đường công tử, mọi người ăn xong, Nguyên Hùng đội trưởng hô to, sau đó lấy ra một tờ tiền giấy, loại tiền này khiến Hoàng Việt khá bất ngờ, đây chẳng phải là Nhân Dân Tệ sao?
“Đúng, trên đảo dùng Nhân Dân Tệ!” Nguyên Hùng thở dài.
“Dùng Nhân Dân Tệ, ngoài có thể đi Trung Quốc mua thực phẩm ra, con có thể mua rất nhiều thứ trên đảo, dĩ nhiên những công pháp cao cấp cho dù có núi tiền cũng khó mà mua được, các môn phái rất coi trọng việc thủ giữ truyền thừa, tiền bạc ở Thiên Đảo chỉ dùng để mua thực phẩm là chính, còn lại tất cả mọi thứ phải dùng nắm đấm nói chuyện!”
Giờ phút này, Hoàng Việt mới cảm nhận được, mình phải làm thứ gì đó cho đất nước, nhất định phải vực dậy nền võ học của đất nước, đem những tinh hoa võ học của nước bạn truyền về cho dân mình, người Trung Quốc quả thật rất mạnh, võ học của bọn họ hơn xa võ học của Việt Nam, cũng do thiên thời địa lợi, dân số Trung Quốc quá đông, nhiều người nghiên cứu không ngừng và phát triển công pháp dĩ nhiên hơn xa Việt Nam ít dân là chuyện thường, hắn có hệ thống, chỉ cần sau này hắn trở thành Võ Lâm Minh Chủ, nhất định sẽ đổi lại ngôn ngữ trên Thiên Đảo, bắt người Trung Quốc phải học tiếng Việt, đến khi đó, chẳng phải sảng khoái lắm sao?
“Chúng ta đi thôi!” Nguyên Hùng đội trưởng hô to, lúc này mọi người bắt đầu tách ra, trở về môn phái của mình, riêng Nguyên Hùng, Hải Đường và Hoàng Việt thì lên đường tiến về trụ sở của môn phái Vân Việt.