“À... Đó là một bí ẩn của môn phái chúng ta!”
“Bí ẩn?” Hoàng Việt hết sức tò mò.
Vân Dư Cư Sĩ vuốt râu, khuôn mặt đầy đăm chiêu nói: “Đúng vậy, sư tổ khai sơn lập phái chúng ta, sở dĩ chọn nơi này làm nơi cư ngụ của môn phái, cũng là do ở nơi này có một căn phòng bí mật, không ai mở nó ra được, khi sư tổ đến đây, có thấy ở trong cánh cửa dẫn tới nơi đó có một chìa khóa, cùng một tờ giấy bằng da dê, trên đó ghi "Chỉ thiên tài nhân trung long phượng, mới có thể dùng nó, mở ra nơi này, nếu có người hữu duyên, xin hãy giúp ta dẫn hắn đến đây, nhớ lấy nhớ lấy, nếu không phải người hữu duyên, chớ có bước vào"!”
Hoàng Việt nghe đến đó, cực kỳ ngạc nhiên, sau đó hỏi: “Vậy từ trước đến nay vẫn chưa ai có thể vào sao?”
“Đúng vậy, các thiên tài cho dù là siêu quần của nước Việt chúng ta, đều không vào được, người Trung Quốc thì khinh thường nơi đây, cho rằng đây chỉ ở vòng ngoài, cho dù có bí mật gì kinh người đi chăng nữa cũng chả đáng xem, dù gì Thiên Đảo đã được người ta tìm được cách đây hàng ngàn năm, các di chỉ lưu lại cũng là rất bình thường, ở vòng trong có rất nhiều chỗ như vậy!”
“Chưởng môn, có thể cho con được thử không?”
“Hừm, lẽ ra chỉ có khi con trở thành đại sư huynh, mới có cơ hội này, nhưng vì ân tình của ta với lão Dương, xem như lần này ta trả cho ông ta vậy, con đi theo ta...” Vân Du Cư Sĩ bước đi, nhẹ như chim yến, Hoàng Việt lẽo đẽo theo sau, trong lòng thầm hồi hộp, không biết bí mật ở nơi đó sẽ là gì.
Nếu không phải Hoàng Việt nghe hệ thống nói ở Địa Cầu không thể đi đến dị giới, có khi hắn còn nghĩ đây là một thông đạo đến dị giới đây, mà mặc kệ, nếu bây giờ hắn đến dị giới, chỉ có chết mà thôi, nên Hoàng Việt cũng không quan tâm lắm, chỉ cần trong này có thứ gì đó hay ho, là đủ để hắn mạo hiểm rồi.
“Hệ thống, ngươi biết ở trong đó có thứ gì không?” Nhưng để chắc ăn, Hoàng Việt cũng phải thử hỏi cho chắc.
“Thứ này có uy lực từ cảnh giới Hậu Thiên trở lên, ta không thể giải đáp cho kí chủ!” Hệ thống bật mí làm cho Hoàng Việt càng thêm hào hứng, xem ra thứ này có thể giúp ích hắn không nhỏ à...
Hoàng Việt và Vân Du Cư Sĩ đi ra cửa sau của sơn trang, Vân Du Cư Sĩ đến một nơi có vài tòa giả sơn, sau đó kích hoạt cơ quan, hòn giả sơn lập tức chuyển động, mở ra một cái đường hầm đi thông xuống lòng đất, sau đó hai người cùng tiến vào.
“Đây là mật địa của môn phái, nếu không được cho phép, tùy ý tiến vào sẽ bị phế bỏ tu vi!” Vân Du Cư Sĩ lạnh nhạt nói.
“Vâng, chưởng môn!”
Hai người đi vào trong thông đạo, Hoàng Việt thấy ở trên tường có mấy cái kệ để đốt lửa, nên nhìn cũng không quá tăm tối, đi chừng phút thì hai người đến trước một tảng đá lớn, phía trên tảng đá này khắc đầy loại hình vẽ kì lạ, chính giữa tảng đá có một cái lõm, có lẽ để đưa gì đó vào.
“Ta đã thử đưa lệnh bài để mở cửa, nhưng kết quả là không thể mở ra được, tảng đá này làm bằng vật liệu kỳ lạ, rất cứng chắc, dù ta dùng mọi cách nhưng cũng không thể phá, trên đảo thì không thể dùng máy cưa nên cũng không biết ra sao, dùng chất nổ cũng vô dụng, cậu thử đặt lệnh bài vào xem!” Vân Du chưởng môn đưa cho Hoàng Việt một tấm lệnh bài, trên lệnh bài khắc một chữ Vân, bằng tiếng Hán, làm Hoàng Việt khá tò mò, không biết bí ẩn sau tảng đá này sẽ là gì đây.
Hoàng Việt đưa tay nhận lấy lệnh bài, hắn vừa cầm vào, bỗng nhiên, cảm thấy bàn tay hơi có vẻ nhói nhói, tấm lệnh bài như tìm được vật dẫn, như hoàn thành phản ứng hóa học mà trở nên nóng cháy, may là Hoàng Việt chịu được độ nóng cao, nếu không tay hắn sẽ bị nung thành than đỏ, chưởng môn Vân Du thấy vậy thì vô cùng mừng rỡ, phải biết ông đã nghiên cứu chiếc lệnh bài này đã lâu nhưng hoàn toàn thúc thủ vô sách a...
“Đinh! Kí chủ nhận được tỷ tích phân!”
“Cậu đặt lệnh bài vào đi!” Vân Du chưởng môn không kịp chờ đợi, liền hối.
“Được, chưởng môn!” Hoàng Việt đặt lệnh bài vào lõm sâu, bỗng nhiên, chiếc lệnh bài bị vỡ vụn thành nhiều mảnh.
“Rắc!” Tảng đá ngăn cách lối đi vào trong bỗng nhiên vỡ ra thành hai nửa, sau đó quay vòng ngược về sau, mở ra một lối đi.
“Tuyệt, cậu đi vào đi!”
“Chưởng môn không đi cùng con sao?”
“Không, trong tấm da dê đã có nói, người hữu duyên mới có thể đi vào, cậu cứ đi đi, tôi ở bên ngoài chờ cậu!” Chưởng môn Vân Du vui mừng nói.
“Vâng, thưa chưởng môn!” Hoàng Việt cũng không nói gì nhiều, lập tức chậm rãi bước vào trong.
Trên đường đi, trong này vô cùng tối, may là Hoàng Việt đã mang một cây đuốc vào, đường đi ngoằn ngoèo, khúc khuỷu, không ngừng hướng xuống lòng đất.
“Đến rồi!” Hoàng Việt cuối cùng cũng cảm nhận được mình đã đi được vào nơi cất giấu bí mật nơi này, nó giống như một hang động lớn, sau khi từ hệ thống hối đoái ra thêm mấy cây đuốc, đặt ở khắp nơi, Hoàng Việt mới nhìn rõ tổng thể hang động.
Ở giữa hang động, có một cái ao nhỏ, trong đó có những chất lỏng sền sệt màu đỏ như máu, trên tường hang động thì khắc những dòng chữ hán, Hoàng Việt men theo tường, tìm nơi khởi đầu, thì thấy trên đó ghi:
“Người hữu duyên, ngươi đã đến được đây, nói rõ ngươi có thiên phú đủ để đột phá đến Hậu Thiên trung kỳ, hy vọng môn Phách Thể Vân Vũ Quyết này có thể giúp ngươi sớm ngày công lực đại thành, còn ao nhỏ này sẽ giúp ngươi nhanh luyện thành nó, nếu có một ngày ngươi dòm ngó được bí mật để đột phá Tiên Thiên, chớ quên phục hưng Vân Du Phái!”
“Phách Thể Vân Vũ Quyết?” Hoàng Việt khá bất ngờ, đây là công pháp gì đây, hắn thử mở hệ thống thương thành ra xem, thì cũng tìm thấy: “Phách Thể Vân Vũ Quyết, tỷ tích phân, công pháp Luyện Thể chính tông của Vân Du Phái, do Vân Du Hiền Nhân sáng tạo, chia làm tầng, luyện thành công có thể sở hữu thể chất siêu cường, bằng thể xác có thể ngạnh kháng phần nào đòn đánh của cao thủ Hậu Thiên!”
“Ồ... tỷ tích phân, không ít, không ít a, ha ha ha!” Hoàng Việt thoải mái cười to, tiết kiệm được tỷ tích phân, còn học được môn công pháp dành cho thể tu, còn gì sảng khoái hơn, nhưng hẳn là cái ao nhỏ giữa hang động kia mới thật sự đáng giá chứ.
Hoàng Việt đi vòng quanh hang động, chỉ khoảng phút, hắn đã hoàn toàn nhớ rõ khẩu quyết của Phách Thể Vân Vũ Quyết, có thể bắt đầu tu luyện, có điều nếu như không có dược lực hỗ trợ, không có năm, năm đừng hòng luyện thành môn công pháp này, xem ra cái ao ở giữa hang động sẽ giúp mình không ít đây.
Hoàng Việt tiến lại gần ao nhỏ, đi vòng quanh ao nhỏ thì hắn thấy trên đó ghi vài dòng chữ: “Chớ có cưỡng cầu, nếu không sẽ bạo thể mà chết.”
Hoàng Việt thấy vậy, cũng khá tức cười, Gen sinh mệnh của hắn rất mạnh, làm gì có vụ bạo thể mà chết, vả lại, nếu Gen sinh mệnh không cao, làm sao vào được nơi này, tuy vậy điều này cũng nói lên dược lực trong ao này không nhỏ, Hoàng Việt có thể mơ hồ ngửi được mùi của máu, rất nồng...
Không chút do dự, hắn liền cởi y phục ra, hiện nay Hoàng Việt mặc y phục không khác gì các bộ đồ cổ trang, nhưng trên ngực in hình đám mây xanh, biểu tượng của phái Vân Việt, ở trên áo của chưởng môn Vân Du Cư Sĩ, còn có in hình một con rồng, chắc là ý muốn nói rồng bay trên trời, du ngoạn trong tầng mây đi...
“Để ta xem, dược lực của cái ao này mạnh cỡ nào!” Hoàng Việt cười hắc hắc, sau đó nhảy ngay vào ao nước.