“Tên nào dám càn rỡ như vậy?” Đại sư huynh Tường Lam tức giận mắng to, vừa mới nhập môn đã dám khiêu chiến quyền uy của hắn, tên này an gan hùm sao?
“Đại sư huynh, thằng nhóc đó nghe nói mới chỉ đột phá Ám Kình chưa đầy tháng, vậy mà...”
“Sư phụ cho phép chuyện này sao?” Tường Lam một mặt phẫn nộ.
“Sư huynh, e là Ám Kính sơ kỳ chỉ là mặt ngoài cảnh giới của hắn, có khi thực lực chân thật của hắn là Ám Kình hậu kỳ cũng nên!” Vị sư đệ một mặt lo lắng nói.
“Hắn bao nhiêu tuổi?”
“Dạ, nghe nói còn chưa học hết lớp !”
“Mẹ kiếp!” Tường Lam chửi tục một câu, sau đó nói: “Nhãi ranh lau nước mũi còn chưa sạch, lại dám chọc giận ta, lần này lên lôi đài, ta nhất định sẽ cho hắn biết thế nào là tôn ti trật tự!”
“Vâng, đại sư huynh anh minh!” Viên sư đệ một mặt nịnh hót.
...
Thoáng cái, tuần trôi qua, trong tuần này, Hoàng Việt ở yên trong phòng không đi đâu cả, thỉnh thoảng chỉ có Nguyên Hùng đội trưởng và Hải Đường công tử đến thăm hắn, mấy ngày hôm nay, Hoàng Việt cố gắng trùng kích đến Hóa Kính, nhưng quả nhiên không đơn giản, theo hắn dự tính, muốn đột phá đến Hóa Kính còn cần khoảng tháng nữa, hẳn là cho dến khi đại hội diễn ra, hắn còn chưa đột phá được.
Tuy rằng Hoàng Việt có hơi tiếc nuối nhưng nên nhớ hắn đã luyện thành Phách Thể Vân Vũ Quyết, dù cho cao thủ đệ nhất nước Việt có mạnh tới đâu, cũng không thể nào làm gì được hắn, có khi đứng yên cho đối phương công kích mỏi cả chân tay cũng không thể làm hắn mất đi một sợi lông nào.
Nguyên Hùng đội trưởng mấy ngày này cũng đã thử tỷ thí với Hoàng Việt, kết quả là thảm bại, Âm Dương Chân Kinh của Hoàng Việt sản sinh ra Âm Dương Chi Khí vô cùng hùng mạnh, dẫn đến trong kình lực của hắn mang theo một cỗ khí Âm Dương, tuy ôn hòa nhưng không kém bá đạo, có thể nói, so với cao thủ cảnh giới Ám Kình hậu kỳ cao giai đại thành bình thường thì kình lực của Hoàng Việt còn mạnh hơn gấp , lần.
“Hô!” Hoàng Việt thở ra một hơi dài, ngoài cửa, Hải Đường công tử vừa tới, hắn đến đây dĩ nhiên là để gọi Hoàng Việt đến tham dự cuộc tỷ thí.
“Tất cả mọi người đã đến lôi đài rồi, Vân Du chưởng môn kêu ta gọi đệ!” Hải Đường công tử cười hì hì nói, hắn rất tự tin vào năng lực của Hoàng Việt, cho rằng Hoàng Việt ăn chắc cuộc tỷ thí này.
“Vâng, nhị ca!” Hoàng Việt cùng Hải Đường công tử cùng bước ra khỏi gian phòng, hướng đến lôi đài, trên đường đi, có thể bắt gặp vô số hạ nhân chỉ chỉ trỏ trỏ, dèm pha việc Hoàng Việt dám tỷ đấu với đại sư huynh.
“Đến rồi!”
“Thằng nhóc đó đến rồi kìa!”
“Ha ha, hôm nay có trò vui để xem!”
“Đúng là nghé con không sợ cọp!”
Đến gần lôi đài, ở đây giống như một quảng trường lớn, Hoàng Việt thấy vô số sư huynh đệ trong môn phái đang tụ tập trước lôi đài, mọi người hào hứng nhường ra một lối đi cho Hoàng Việt, ở trên lôi đài, Vân Du Cư Sĩ vuốt vuốt râu nhìn hắn, kế bên ông ta là một thanh niên tầm tuổi, Hoàng Việt vừa nhìn thì biết đây hẳn là Tường Lam đại sư huynh, người này mặt mũi uy vệ, nhưng mang một nét gì đó khá âm hiểm, hắn nhìn thấy Hoàng Việt thì cười lạnh, nhếch môi, tràn đầy ý khinh rẻ.
Vân Du Chưởng Môn cũng chú ý tới sắc mặt của Tường Lam, có vẻ khá phật ý trách khẽ:
“Ta đã nói rồi, tiểu huynh đệ này cũng có cảnh giới tương đương con, chớ có khinh thị!”
“Sư phụ, cho dù như vậy, ngài nghĩ một thằng nhóc tuổi có thể thắng được con sao?” Tường Lam không cho là đúng, dưới đài, các sư huynh đệ cũng cùng hô.
“Đúng đó, cho dù thằng nhóc này đã đột phá Ám Kình hậu kỳ, cũng chắc chắn không phải đối thủ của đại sư huynh!”
“Đại sư huynh, nhất định phải cho thằng nhóc này biết tay đó a!”
“Đại sư huynh đẹp trai quá à!”
“Đại sư huynh, muội yêu huynh!”
Các sư huynh đệ, kể cả các nữ sư muội cũng cùng hô lớn, một mặt hoa si, quả thật Tường Lam luôn là tình nhân trong mộng của các nàng.
Tường Lam rất hưởng thụ cảm giác người khác tôn vinh mình như thế này, tràn đầy khiêu khích nhìn về Hoàng Việt, dường như muốn chuẩn bị đem Hoàng Việt làm đá lót đường, để cho việc mình dành được danh ngạch tham gia hội luận võ của người Việt càng trở nên có trọng lượng hơn, tuy rằng thực sự hắn cũng khá thưởng thức Hoàng Việt nhưng tên nhóc này muốn giành danh ngạch với mình thì phải bước qua xác hắn trước đã.
Hoàng Việt không nói không rằng, không quá chú ý đến khuôn mặt của Tường Lam, với hắn, tên này chỉ là một chướng ngại vật nhỏ bé mà mình phải vượt qua, nói cách khác, tên này chỉ là ruồi muỗi trong mắt hắn, dù cho Hoàng Việt chỉ dùng thành công lực, cũng có thể xử lý tên đại sư huynh này.
Hoàng Việt lập tức đạp mạnh xuống mặt đất một cái, nhảy vọt lên lôi đài, Vân Du Chưởng Môn nhìn thấy cước bộ Hoàng Việt trầm ổn như vậy, liền biết hắn đã củng cố cảnh giới thành công rồi, trong lòng cũng mừng thầm, nhưng cũng khá xoắn xuýt, ông không biết hôm nay phải ủng hộ ai, một là đại đệ tử đã theo mình lâu năm, một là người có thể phục hưng Vân Việt phái, tuy rằng ông có xu hướng nghiêng về Hoàng Việt hơn nhưng biết tuổi trẻ nếu thành công đến sớm quá cũng không quá tốt a.
Vốn dĩ ông dự định để cho năm sau Hoàng Việt sẽ tham dự kỳ luận võ giữa thiên tài nước Việt này, có điều ý Hoàng Việt đã quyết ông cũng không tiện can thiệp, thôi thì đến đâu hay tới đó, muốn đạt được danh ngạch thì phải xem Hoàng Việt bản lĩnh đến đâu vậy...
“Đánh tới điểm đến thì dừng, tuyệt không thể nhắm vào chỗ hiểm, rõ rồi chứ?” Vân Du Chưởng Môn hô lớn.
“Rõ, sư phụ!” Đại sư huynh hô to.
“Vâng, chưởng môn!” Hoàng Việt nghe xong, lập tức làm ra tư thế chắp tay, muốn chào vị đại sư huynh, nhưng tên Tường Lam có vẻ không cho hắn mặt mũi, vẫn dửng dưng như thường.
“Bắt đầu!” Vân Du Cư Sĩ nói xong, liền nhảy xuống lôi đài.
Tên Tường Lam không nói gì nhiều, trước tiên liền lao đến tấn công Hoàng Việt, thân pháp của hắn phải nói biến ảo rất tốt, ra các động tác giả liên tục, làm Hoàng Việt cũng hơi chút không biết hắn sẽ tấn công theo phương hướng nào.
Vốn dĩ Hoàng Việt còn tính cho tên này một chút thể diện, nhưng thấy hắn không lý tới mình, Hoàng Việt cũng nảy lên một ít suy nghĩ âm hiểm, lấy độc trị độc, hắn liền mặc kệ, đứng yên cho đối phương tấn công vào người mình, thuận tiện một chút thử luôn uy lực của Phách Thể Vân Vũ Quyết ra sao.
“Vù vù vù...!” Tường Lam đại sư huynh hướng tới lưng, vai, bụng Hoàng Việt tấn công không ngừng, vang lên âm thanh xé gió, nhưng thấy Hoàng Việt vẫn một mặt thờ ơ, không coi đòn đánh của hắn ra gì, không tránh không né thì tức lắm, trong lòng thầm nhủ: “Mày chết chắc!”
Tuy rằng môn phái Vân Việt không rành về tấn công, nhưng cũng không có công pháp luyện thể thượng thừa, lúc này ngay cả Hải Đường công tử ở dưới lôi đài trông thấy Hoàng Việt đứng yên như vậy cũng thầm lau mồ hôi lạnh, chẵng lẽ thằng em mình thấy đối phương ra đòn khó đoán quá không biết làm gì nên đành đứng im chịu trói rồi...
Trái với suy nghĩ của mọi người rằng Hoàng Việt sau khi lĩnh đòn sẽ lập tức ngã gục, ngược lại, người cảm thấy đau đớn lại chính là Tường Lam sư huynh, hắn cảm thấy hắn đá vào một tấm thép chứ không còn là da thịt bình thường...