Tối hôm đó, Hoàng Việt và Vân Du chưởng môn, những đệ tử nòng cốt trong môn phái cùng lên đường đi đến Đại Việt thành, có cả Tường Lam sư huynh, Nguyên Hùng đội trưởng, Hải Đường công tử, mọi người cùng ngồi xe ngựa, trên đường đi, Vân Du Chưởng Môn không ngừng truyền thụ hết tất cả tâm đắc trong tu luyện của mình cho Hoàng Việt, tuy rằng đối với Hoàng Việt không có ý nghĩa gì quá lớn nhưng những kiến thức này cũng giúp hắn mở mang tầm mắt, chưởng môn Vân Du cũng không phải cao thủ gì quá mạnh, nên ông cũng không biết được nhiều thứ về võ lâm, về giới giang hồ của Trung Quốc, có điều khi nhắc tới võ lâm Trung Nguyên, ông vẫn bảo tồn một lòng kính sợ, ông nói với Hoàng Việt rằng đó chính là nơi nhân tài lớp lớp, mọi võ công trong thiên hạ đều có thể tìm thấy ở vòng trong, nơi mà người Trung Quốc gọi là chân chính giang hồ.
Vân Du chưởng môn cũng thử hỏi Hoàng Việt về công pháp Luyện Thể mà hắn tu luyện, sau khi biết được môn công pháp này Hoàng Việt đạt được trong thông đạo kia thì ông càng kinh hãi hơn, trên đời có môn công pháp luyện thể chỉ trong vòng chưa đầy tháng có thể giúp cho một thiếu niên bình thường có thể ngạnh kháng đòn tấn công của cao thủ tiếp cận cảnh giới Hóa Kính sao? Hay là cậu thiếu niên này tư chất bất phàm, hoặc trong hang động nọ có thứ linh dược gì đó đề thăng tư chất?
Hoàng Việt cũng không phải muốn giấu diếm về môn công pháp này với Vân Du Chưởng Môn, mà là muốn tu luyện môn công pháp này cần rất nhiều dược tài, hiện tại hắn cũng không tiện cung cấp cho ông ấy, thôi thì để sau này nếu có cơ hội, Hoàng Việt sẽ trồng một ít dược tài trong Linh Điền Không Gian vậy, việc bây giờ là đến Đại Việt thành, thành công đoạt giải nhất đã.
ngày sau, Hoàng Việt và Vân Du Chưởng Môn đang ở trong xe thì nghe tiếng hô của phu xe: “Đã tới nơi!”
Hoàng Việt mở rèm xe ra, thì thấy được một tòa thành cổ, trông không khác gì mấy với những tòa thành mà hắn từng nhìn thấy trong phim ảnh, có điều trông khí khái và đồ sộ hơn rất nhiều, do là đã vào buổi đêm nên trên tường thành có đốt lửa, trước cổng thành, vô số người ra ra vào vào, tất cả đều mặc y phục cổ trang, mọi người nói tiếng Việt, đoàn xe ngựa của Hoàng Việt sau khi tới gần cổng thành, thủ vệ sau khi thấy phu xe đưa ra lệnh bài phái Vân Việt thì lập tức hớn hở mời vào, bọn họ biết đây là đoàn người phái Vân Việt đến tham gia võ đạo đại hội đây.
“Hoàng Việt, con tạm thời đi dạo tham quan tòa thành đi, ta phải đi làm một chút thủ tục xác nhận tham gia thi đấu, đăng ký người thi đấu mới, nhớ kỹ, trong tòa thành này tuyệt đối không thể giết người, nếu không nhất định sẽ chịu trọng phạt!”
“Vâng, chưởng môn!”
Sau đó, Tường Lam sư huynh cùng Nguyên Hùng đội trưởng cùng dẫn bọn người Hoàng Việt đi tham quan tòa thành, hai người đã đến đây nhiều lần rồi nên rất rành về tòa thành này.
“Ha ha, chúng ta cùng đến Túy Hương Lâu dùng rượu, Hoàng Việt tiểu đệ, đệ uống rượu được chứ?” Tường Lam đại sư huynh tỏ ra khá thân cận với Hoàng Việt, có lẽ hắn vẫn còn cảm kích việc lần trước Hoàng Việt lưu thủ.
“Dĩ nhiên, đại sư huynh!” Hoàng Việt cười hắc hắc, Hải Đường công tử cũng vui vẻ ra mặt, được uống rượu ngon của Thiên Đảo, còn gì vui sướng hơn việc này đây...
Mọi người cùng lên đường, đi đến quán rượu, trên đường đi, lần đầu tiên Hoàng Việt thấy được cảnh nhộn nhịp của một tòa thành cổ, hai bên đường là các hàng quán bán đủ đồ dùng, có cả những sạp hàng bày bán dược liệu, tỏa ra mùi thuốc cực kỳ nồng đậm, nếu như có một lão thầy lang ở Sài Gòn đi đến đây, sợ rằng sẽ phải trợn mắt ngoác mồm khi những dược liệu này đều có niên kỷ đến hàng trăm năm, không phải nói nó đã được trồng rất lâu, mà nhờ đất tốt ở Thiên Đảo, nên dược liệu có thể nhanh phát triền gấp mấy lần bình thường.
Hoàng Việt còn nghe Tường Lam sư huynh nói, ở vòng ngoài cũng có rất nhiều tòa thành của Trung Quốc, lên đến hàng trăm tòa, ở nơi đó, có thể thấy được rất nhiều điều thú vị, theo Tường Lam sư huynh kể lại, hắn còn nhớ rõ dư vị của mấy cô nương Trung Quốc ở thanh lâu, làm Hoàng Việt cũng đổ mồ hôi hột, riêng Hải Đường công tử nghe xong thì hai mắt tỏa sáng, nữ nhân Trung Quốc sao, chắc hẳn cũng biết một chút võ công chứ, nếu được ân ái với mấy cô nương này, vậy thì sống không uổng rồi a!
“Khách quan, mua một ít đồ đi!”
“Tiểu huynh đệ, bói một quẻ không nào, nhìn cậu là biết có tướng phú quý!”
“Kẹo hồ lô, kẹo hồ lô đây!”
Tiếng chèo kéo vang lên khắp nơi, Hoàng Việt thấy có người bán kẹo hồ lô thì tò mò tiến lại gần, muốn ăn thử:
“Ông chủ, kẹo hồ lô bán thế nào?”
“Nhân dân tệ thì tệ một xâu, tiền Việt thì ngàn!” Ông chủ vội bảo.
“Tôi trả tiền Việt!” Hoàng Việt nói xong, lấy hai xâu, một cho mình, một cho công tử Hải Đường, lúc này, mọi người cũng đã dần đến Túy Hương Lâu.
“Đến rồi!” Tường Lam đại sư huynh hô, Hoàng Việt từ xa cũng đã thấy được, nơi đây là một tòa tửu lâu rất lớn, có vài vị cô nương đứng trước cổng chèo kéo khách nhân, ai nấy đều có chút hương sắc, Hải Đường công tử nhìn mà hai mắt tỏa sáng, có lẽ anh ấy cũng là lần đầu tiên thấy được gái làng chơi trong Thiên Đảo.
“Chớ có mạo phạm, các cô nương ở Túy Hương Lâu không bán thân!” Nguyên Hùng đội trưởng thấy Hải Đường công tử háo sắc như vậy thì quát khẽ.
“Vâng, sư huynh!” Hải Đường công tử liền thu lại tâm tình bộp chộp.
Mấy vị cô nương thấy đám người Hoàng Việt mặc áo có hình đám mây màu xanh trên ngực thì lập tức hớn hở chào mừng: “Các đại gia của Vân Việt phái tới rồi!”
“Cho ta một bàn lớn, đem tất cả rượu và thức ăn ngon lên!”
“Vâng, mấy vị đại gia mời vào!” Một tiểu cô nương e thẹn nói, xem ra mới làm ở đây chưa lâu.
Hoàng Việt bước vào trong, thì thấy trong đây đa phần đều là khách quý, đều là người luyện võ, quả thật, ở Túy Hương Lâu tiêu phí rất đắt, người bình thường khó mà vào được.
“Hắc hắc, đám ruồi muỗi Vân Việt phái tới rồi!” Sau khi lên lầu, ở một bàn nọ, có mấy người khí thế hùng hậu, khuôn mặt hung ác cười hắc hắc nhìn về đám người Hoàng Việt thì thầm to nhỏ, Hoàng Việt từ xa có thể nghe được những thanh âm này, những lời này cũng không qua được tai của Tường Lam sư huynh, chỉ có Hải Đường công tử là vẫn không biết có chuyện gì xảy ra, Tường Lam sư huynh vội nói: “Là đám Hồng Việt khốn khiếp!”
“Bọn họ có hiềm khích gì với chúng ta sao?” Hoàng Việt tò mò hỏi.
“Trước đây, môn phái của bọn hắn xếp dưới môn phái chúng ta một hạng, đáng tiếc là ta bất tài, không thể giúp môn phái xuất đầu, vào lần thiên tài thịnh hội lần trước ta thua trong tay đại sư huynh của môn phái bọn hắn, cũng chính là tên mặc áo đỏ, lưng đeo bội kiếm kia, tên hắn là Hồng Huy, là con của chưởng môn phái Hồng Việt, do đó môn phái chúng ta bị ép xuống dưới hạng bọn hắn, nhưng bọn hắn vẫn nhớ kỹ việc từng đứng dưới hạng chúng ta, mỗi khi gặp phải chúng ta, bọn hắn đều không cho chúng ta sắc mặt tốt!” Tường Lam sư huynh khẽ nói, trong giọng điệu không che giấu được một vẻ buồn bã.