Tối hôm đó, Hoàng Việt và các sư huynh đệ trong môn phái nghỉ ngơi, mọi người có một ngày thời gian thư giãn, ngày tới sẽ là ngày đại hội khai mạc, lần này khắp Đại Việt Thành, không khí không khác gì lễ hội, những người luyện võ có cảnh giới trên Ám Kình khắp vòng ngoài của nước Việt đổ xô về, muốn xem xem lần này thiên tài nào sẽ dương danh, lần trước, một số thiên tài thua cuộc liệu có thể phục thù, hay những nhân tài mới nổi sẽ lại lên ngôi, lần này đại sư huynh của phái Nhất Việt không còn tham gia, sau khi đã vào môn phái cấp trung, thay vào đó là Vũ Nam, vị sư đệ mới nổi mạnh nhất của phái Nhất Việt lần này, hắn đã tuyên bố trước đại hội là sẽ giành giải quán quân, còn có Huỳnh Liên của phái Hồng Liên, cũng là một đối thủ rất đáng gờm, nhưng nói vậy không có nghĩa là những thiên tài của các phái khác không có cơ hội.
Sáng hôm sau, Vân Du Chưởng Môn quay lại, phổ biến thể thức thi đấu lần này cho mọi người, vòng loại sẽ đấu vòng tròn, chọn ra môn phái thứ hạng cao nhất, có môn phái đỉnh tiêm tự động tiến nhập vòng trong như phái Nhất Việt, phái Nam Việt, phái Bắc Việt, phái Hồng Liên, phái Lạc Việt, phái Long Việt, còn lại hơn phái phải đấu vòng loại, điều đó có nghĩa Hoàng Việt sẽ phải đấu khoảng trận, quyết định thứ hạng, sau đó mới có thể bước vào tranh tài cùng những nhân kiệt của đất nước.
Vòng loại sẽ diễn ra trong ngày, mỗi ngày đấu ít nhất trận, sau đó là đấu tranh Bát Cường, Tứ Cường và Chung Kết, phần thưởng cho quán quân, á quân và quý quân cũng đã được thông cáo, hạng nhất có thể đạt được một thanh binh khí đỉnh tiêm, tùy chọn loại binh khí, hạng nhì được cây nhân sâm ba trăm năm tuổi, hạng ba thì chỉ được gia nhập môn phái cấp Trung, dĩ nhiên hạng nhì cũng vậy, hạng nhất thì sẽ được môn phái cấp Trung thu làm đệ tử nòng cốt, đến khi đó có thể nói là một bước lên trời.
Phải biết, môn phái cấp Trung của Việt Nam cũng chỉ có môn phái, chưởng môn đều là cao thủ Hậu Thiên, những người đứng đầu của đất nước, trừ môn phái của ngài Minh Vĩ ra, môn phái còn lại đều sẽ chọn các đệ tử hạng nhất trong lần tranh tài này, vào được môn phái cấp Trung, không khác gì vào được vòng trong Thiên Đảo, tốc độ tu luyện sẽ tăng gấp bội, bảo sao các đệ tử không ham cho được, mà tài nguyên của môn phái cấp Trung so với môn phái cấp thấp thì nhiều gấp hàng chục, ngàn trăm lần đó à, cân lượng của một cao thủ Hậu Thiên so với cao thủ Hóa Kính thì nhiều hơn lắm lắm...
“Ai... Xem ra khó mà kịp đột phá đến Hóa Kính a!” Hoàng Việt thở dài, nhưng hắn cũng không quá thất vọng, phải biết kình lực của hắn mạnh gấp , lần người thường, cho dù đối đấu với cao thủ Hóa Kính, có khi chỉ chênh lệch đôi chút đi, dĩ nhiên, hắn còn có con át chủ bài là Phách Thể Vân Vũ Quyết, bằng vào con át chủ bài này, có thể nói hắn đã đứng ở thế bất bại.
Mở ra cửa phòng, Hoàng Việt bước ra ngoài phố, rủ thêm Hải Đường công tử cùng đi, hai người không ngừng thử những món ăn được bán trên đường, tất cả đều là đặc sản của Việt Nam, cũng có nhiều món của Trung Quốc, lần trước do không muốn các sư huynh đệ đợi lâu, nên hai người cũng chưa có dịp thử, lần này được ăn uống thả ga rồi.
“Việt, anh nghe nói cô gái hôm nọ mạnh lắm đấy, mấy lần tụ hội giữa các thiên tài lần trước, đã có lần thi triển thân thủ, dễ dàng đánh bại những bậc anh tài!”
“Nhị ca, anh lo rằng em không thể đánh bại cô ta sao?”
“Không... không, anh tin tưởng ở chú!” Hải Đường công tử hắc hắc cười nói, nhưng là nói theo kiểu đá đểu, gì chứ nếu Hoàng Việt có thể cưa được cô gái ấy, hắn còn tin, chứ nếu nói đánh bại một cao thủ Hóa Kính à, Hải Đường còn không tin Hoàng Việt có khả năng lớn như vậy được.
“Thiên Đảo cũng thật là, một cô nương mới chưa đầy tuổi đã đột phá Hóa Kính, trong khi đó ba anh tu luyện hơn năm mới chỉ là Minh Kính hậu kỳ, nếu như những người trên đảo này về Sài Gòn, chắc hẳn không ai có thể ngăn bọn họ thống nhất giang hồ được!”
“Ha ha, anh tưởng rằng ai cũng muốn làm dân giang hồ sao!” Hoàng Việt cười ha ha, những người trên Thiên Đảo này, trừ những người như Sơn Rồng Xanh, bị ép phải về Sài Gòn, ai mà không muốn hướng tới cảnh giới cao hơn chứ, nói chi về đến Sài Gòn còn phải bị chính phủ giám hộ, sao tiêu sái bằng chốn võ lâm được.
“Ông chủ, xúc xích này bán thế nào?” Hải Đường công tử hỏi một chủ tiệm bán xúc xích, đây dường như là loại xúc xích Đức, rất to a.
“ Nhân Dân Tệ một cái, tiển Việt cũng được, cậu ăn cay hay không cay?”
“Cay đi, cho hai cây!” Hải Đường công tử liền móc tiền ra, mấy hôm nay hắn cũng đã hối đoái được Nhân Dân Tệ từ mấy người sư huynh, nên cũng dùng Nhân Dân Tệ luôn, dù gì cũng phải làm quen, dù gì sau này hắn vẫn muốn đến những thành của Trung Quốc tìm tiểu cô nương vui đùa đó a!
Hai người chậm rãi dạo phố, đi trên đường thấy có gì lạ, Hải Đường công tử đều mua, dù gì hắn cũng là con nhà giàu, không thiếu tiền, nhưng những thứ trên Thiên Đảo này thứ gì cũng mắc hơn trên đất liền rất nhiều, phải biết một cây xúc xích Đức ở Việt Nam cũng chỉ chưa tới ngàn đồng thôi.
Ở trên Thiên Đảo, cũng không phải là hoàn toàn là võ giả, những võ giả sinh sống lâu đời trên đảo này, cũng sinh con đẻ cái, qua hàng ngàn năm, truyền ra rất nhiều thế hệ, rất nhiều người ở trên đây hầu hết đều không biết đến đất liền là gì, bọn họ cũng không muốn biết, dù gì ở trên Thiên Đảo không khí rất tốt, gần như con người không mắc những bệnh vặt, lại còn có Y Sư, Y Sư dùng dược liệu cao cấp để chữa bệnh, bệnh gì cũng có thể khỏi, đa phần người ở trên đảo đều có cảnh giới Minh Kính, sức đề kháng cũng tốt hơn người thường rất nhiều, bọn họ cho rằng chỉ cần ở trên đảo cố gắng nỗ lực, đời này không được thì đến đời con đời cháu mình, chỉ cần vào được những môn phái lớn, hẳn là có thể đổi đời, dĩ nhiên, cũng không thiếu một số người muốn về đất liền sinh sống thử, nhưng hầu hết đều là những người có cảnh giới thấp, vả lại người trên Thiên Đảo khi về đất liền, muốn làm chứng minh nhân dân hay gì đó phải qua chính phủ, bọn họ bị chính phủ quản lý rất nghiêm, dần dà cũng bỏ đi suy nghĩ này, an nhàn sống ở trên Thiên Đảo không phải cũng tốt sao, dù gì Trung Quốc tuy bá đạo nhưng họ vẫn không đến mức quá chèn ép Việt Nam, chỉ là có chút bài ngoại mà thôi.
Trên đường Hoàng Việt và Hải Đường công tử đi trên phố, hai người bọn hắn cũng rất được chú ý, khi mà hai người mặc áo của môn phái Vân Việt, tuy rằng đây chỉ là một môn phái rất bình thường thôi, nhưng cũng đủ để những người mưu sinh trên đảo hết sức ngưỡng mộ rồi, nhất là một ít cô gái trẻ tuổi, cho đến những bác gái bán hàng, bọn họ chưa từng thấy ai đẹp trai như Hoàng Việt, đôi khi hắn đi ngang qua các cô nương thiếu nữ cứ nhìn hắn không chớp mắt, sau khi chờ hắn đi xa còn lẩm bẩm: “Huynh ấy đẹp trai thật!”