Sau khi trải qua toàn bộ lượt đấu, Hoàng Việt bình thản trở về hàng ngũ môn phái của mình, lúc này mọi người đã nhìn muốn điên rồi, đầu tiên là Hoàng Việt đánh bại Huỳnh Minh của phái Minh Việt, tiếp theo đó là thắng như chẻ tre, không còn gì nghi ngờ, Hoàng Việt đã sắp đột phá đến Hóa Kính.
“Việt, em sắp đột phá Hóa Kính mà không cho anh biết sao?” Hải Đường công tử trách khẽ, nhưng không ai thấy hắn ta khó chịu chỗ nào.
“Ha ha!” Hoàng Việt chỉ cười mà không nói, dù gì Âm Dương Chân Kinh quá kỳ diệu đi, đây là môn công pháp có giá đến tỷ tích phân, mới có thể làm cho một người cảnh giới Ám Kình nắm giữ kình lực còn mạnh hơn cao thủ nửa bước Hóa Kính, tuy rằng Hoàng Việt không biết giữa mình và cường giả Hóa Kính chênh lệch bao nhiêu nhưng chắc là không quá xa đi, dù gì hắn cũng rất tự tin với thực lực của mình.
Lúc này, cách đó không xa, Huỳnh Minh của phái Minh Việt sau khi tỷ thí xong trận, cũng về hàng ngũ của mình, khẽ thủ thỉ gì đó vào tai Minh Dương chưởng môn.
Người sau vừa nghe xong, khuôn mặt đầu tiên là khó tin, sau đó lại có chút hung ác, khẽ liếc về phía phái Vân Việt, nơi Hoàng Việt đang trò chuyện cùng đám đồng môn, hắn che giấu luồng sát khí này rất kĩ, cho dù là vị Đại Tông Sư cũng không thể nhìn ra.
Tối hôm đó, toàn thể các sư huynh đệ của môn phái Vân Việt cùng đến Túy Hương Lâu ăn mừng, lần này xem ra vòng loại môn phái Vân Việt muốn không đoạt hạng nhất cũng không được a, hơn nữa với thực lực của Hoàng Việt bây giờ, cho dù là vào Bát Cường cũng rất có thể, Vân Du Chưởng Môn đã cười đến sái cả quai hàm, không ngừng rót rượu tự uống, khuôn mặt đỏ au, hôm nay hẳn là một ngày vui nhất kể từ khi ông gia nhập môn phái đi.
Dĩ nhiên, ngày vui thứ nhì hẳn là ngày ông được lên làm chưởng môn phái Vân Việt, ông còn nhớ kỹ trước khi lâm chung, cố chưởng môn đã dặn dò ông nhất định phải khiến cho phái Vân Việt phát dương quang đại, nay thấy một đệ tử mới nhập phái thành thục vận dụng Yến Phi Quyền, Vân Du Công, còn gì có thể vui hơn, nếu không phải ngày mai Hoàng Việt còn phải thi đấu thì ông nhất định phải chuốc cho say thằng bé này.
“Cạn... Sư phụ... Cạn!” Tường Lam sư huynh cũng không giấu nổi vui mừng, tuy rằng người lên đài không phải hắn ta nhưng thấy Hoàng Việt liên thắng như vậy hắn cũng có chút nở mặt a...
“Cạn!” Vân Du Chưởng Môn cùng các đệ tử không ngừng uống, Hải Đường công tử cũng được vui lây, xem ra kể từ ngày hôm nay, địa vị của mình ở trong môn phái là không thể dao động, mình là nhị ca, nhị ca của đại đệ tử mạnh nhất môn phái a, ha ha ha...
Ngày hôm sau, Hoàng Việt vẫn được đà tiến tới, không có chút hồi hộp nào lần lượt đánh bại các môn phái, chỉ có chút hấp dẫn khi hắn chạm mặt phái Hoàng Việt, môn phái cùng tên với mình.
“Hình như cái tên đại đệ tử phái Vân Việt tên là Hoàng Việt đấy!”
“Hắc hắc, phái Hoàng Việt đấu với Hoàng Việt, có thú a...”
“Phái Hoàng Việt vẫn nổi danh chơi bẩn, nhưng tên này coi bộ không giống như thế à...”
Những khán giả xì xầm làm Hoàng Việt có chút xấu hổ, hắn cố gắng làm như không nghe thấy, ngay sau đó nhảy ngay lên đài, quyết định nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh, không thể để cho phái Hoàng Việt làm ra trò bẩn.
Những ngày hôm nay Hoàng Việt cũng có chú ý tới người đại đệ tử của phái Hoàng Việt, tên này mỗi khi lên đài là sẽ phóng ra phi tiêu, phi đao, sau đó tiến lên tấn công, phải nói là cách vận lực của đối phương khá giống với thuật ném phi tiêu mà hắn học được khi tăng kỹ năng Ninja lên đó a.
Người võ giả bình thường ném ra ám khí, tuy rằng cũng có thể có lực mạnh đấy, nhưng độ xoáy không thể bằng những người thường xuyên rèn luyện môn này, do vậy, đại đệ tử phái Hoàng Việt ném ra ám khí cũng rất khó né, khó mà nhìn biết nó sẽ hướng về phần nào của cơ thể, Hoàng Việt cũng khá thích thuật này của phái Hoàng Việt, do môn phái khác cảm thấy phái Hoàng Việt khó chơi khi giao thủ nên mới nói nó là tà đạo thôi chứ Hoàng Việt cảm thấy trong thi đấu thì miễn là thắng là được, còn dùng thủ đoạn gì thì có sao đâu chứ, trên chiến trường người ta chỉ quan tâm ngươi sống ta chết, chứ có quan tâm ngươi sử dụng thủ đoạn gì đâu?
“Lôi đài thứ , trận phái Vân Việt đấu với phái Hoàng Việt!”
“Lôi đài thứ , trận , phái Quỳnh Việt đấu với phái Nhân Việt!”
“....”
Lần lượt các cặp đấu được đọc tên, do để tạo thêm biến số, các thứ tự thi đấu không ngừng được thay đổi, điều này cũng khiến cho các môn phái trước đêm thi đấu phải không ngừng cập nhật tình hình đối thủ, trong các môn phái, sẽ có những người chuyên quan sát đối thủ những môn phái khác, nếu như biết trước đối thủ hôm nay của mình là ai, hẳn là sẽ làm ra chuẩn bị trước, những người tổ chức đại hội dĩ nhiên sẽ không để cho giải đấu được diễn ra đơn giản như vậy.
Chỉ trước khi trận đấu diễn ra một lượt, các trọng tài mới tuyên bố quy tắc xếp lượt đấu trận tiếp theo, cũng ở lượt này, phái Hồng Việt sẽ đối đấu phái Minh Việt, xem ra tên Hồng Huy sẽ sớm đầu hàng, dù gì Huỳnh Minh cũng không phải là người dễ nói chuyện.
“Bắt đầu!” Trọng tài vừa tuyên bố, Hoàng Việt lúc này cũng nhìn về phía tên Đỗ Trung ở đối diện, tên này là đại sư huynh của Hoàng Việt phái, ngoài kỹ thuật ném ám khí thuộc dạng đỉnh tiêm ra còn rất rành về thối thuật, những đòn đá của tên này thường rất mạnh và nhanh.
“Chỉ giáo cho!” Bước lên lôi đài, tên Đỗ Trung rất tự tin về kỹ thuật ném ám khí của mình, tuy hắn biết Hoàng Việt rất mạnh nhưng Hoàng Việt từ hôm qua đến giờ thi đấu vẫn chưa thể nói là quá nặng tay, hầu hết đều đến điểm là ngừng, vì vậy dù biết rất có thể sẽ thua nên hắn cũng không quá lo lắng.
“Mời!”
Hai người không ngừng đi vòng vòng võ đài, lúc này trên tay Hoàng Việt cũng cầm mấy cục đá nhỏ, tên Đỗ Trung thấy vậy thì có vẻ khá tức cười, bộ chẳng lẽ thằng nhóc này định dùng mấy cục đá này để ngăn chặn ám khí của mình sao, phải biết những đối thủ trước cũng có người thử qua nhưng kết cục đều là bị phi đao của hắn găm vào da thịt đó a...
“Nếu cậu không muốn chịu đau, tốt nhất là chúng ta hòa đi, được chứ?” Đỗ Trung vừa đi vòng vòng, chờ Hoàng Việt sơ hở vừa đưa ra đề nghị, Hoàng Việt chỉ lặng im không nói gì, không phải hắn không thể tấn công trước mà hắn muốn thắng đối phương một cách tuyệt đối, Hoàng Việt cũng muốn xem thuật ném phi tiêu với kỹ năng Ninja cao cấp của mình so với thuật ném ám khí của đối phương thì ai hơn ai.
Còn chưa chờ Hoàng Việt và Đỗ Trung giao thủ, bên kia đã vang lên thanh âm oai oái của Hồng Huy.
“Huỳnh Minh hơi kỳ nhỉ?”
“Ừ, không giống với anh ta lúc bình thường!”
Hoàng Việt từ xa cũng có thể nghe được rõ ràng diễn biến trận đấu này, do thính giác của hắn rất nhạy, chuyện là Huỳnh Minh đã tuyên bố nếu như Hồng Huy đầu hàng, sau này hắn sẽ gặp đâu đánh đó, có lẽ tên Huỳnh Minh muốn mượn Hồng Huy để phát tiết đi, dù gì phái Hồng Việt cũng đã không ít lần làm cho phái Vân Việt phải chịu nhục dó à.
Kết quả không cần nói cũng biết, Hồng Huy bị Huỳnh Minh tẩn cho một trận nhừ đòn, Hoàng Việt khẽ liếc qua cũng có thể thấy mặt mũi hắn lúc này bầm dập.
“Cơ hội tốt!” Đỗ Trung thấy Hoàng Việt khẽ nhìn qua lôi đài phía bên Hồng Huy, lập tức biết cơ hội đến, hai tay ném ra hai cái phi đao xé gió bắn về phía Hoàng Việt.