Sau khi thi đấu xong vòng loại, Hoàng Việt chiễm chệ ở ngôi hạng đứng đầu, với tổng cộng tích phân, hắn chiến thắng hết tất cả đối thủ, chỉ riêng có Hồng Huy may mắn không gặp phải Hoàng Việt, mà thật sự cho dù có gặp thì hắn cũng sớm đầu hàng đi.
Môn phái xếp hạng nhất từ dưới lên, dĩ nhiên là phái Hồng Việt rồi, chưởng môn Hồng Phong mặt mày xám xịt, tràn đầy xấu hổ, Hoàng Việt cũng đã thầm kiểm tra độ hảo cảm của đối phương đối với mình rồi, thì mức độ thù ghét còn lớn hơn cả chưởng môn Minh Dương của phái Minh Việt nữa.
Hắc hắc, cũng nhờ thế mà Hoàng Việt lại có thêm tỳ tích phân, tuy rằng Hoàng Việt hoàn toàn có thể đánh trọng thương những đối thủ khác để gây thêm thù hận, nhưng hắn cũng không muốn đánh thương người không có thù oán gì với mình, sau mấy ngày tranh tài, đám võ giả khán giả cũng đặt cho Hoàng Việt một biệt danh là “Nhất Hiệp Khách” vừa có ý nghĩa hắn làm việc hành sự như một hiệp khách, vừa có ý nghĩa bất cứ ai đấu với Hoàng Việt đều không thể đánh đến hiệp thứ hai.
Các tuyển thủ có hai ngày thời gian để nghỉ ngơi sau mấy ngày tranh tài, trong hai ngày này, Hoàng Việt cũng không hề ham chơi, cũng không đắc ý gì cả, dù gì những tuyển thủ ở vòng loại này đều là đá lót đường cho hắn mà thôi, những người mạnh nhất còn ở vòng tranh Bát Cường này, nhất là Vũ Nam và Huỳnh Liên sư tỷ của phái Hồng Liên.
Hoàng Việt còn nhớ rõ, giọng nói của Huỳnh Liên hôm bữa dường như có hơi chút nhắm vào mình, cô ta dùng giọng điệu rất câu dẫn, nếu như không phải định lực của Hoàng Việt cao, có khi đã bị cô ta hớp hồn rồi cũng nên, Hoàng Việt cũng muốn thử chờ đến ngày thi đấu, khi đó hắn sẽ thử tra xem độ hảo cảm của cô ta đối với mình là như thế nào, xem cô ta rốt cuộc có mục đích gì, hay là thật sự thưởng thức hắn đây.
Ném những tạp niệm này ra sau đầu, Hoàng Việt đắm mình vào tu luyện, những ngày gần đây, liên tục chiến đấu cũng mang đến cho hắn ích lợi không nhỏ, không chỉ có thể càng thuần thục vận dụng Yến Phi Quyền, Vân Du Công, lại còn giúp hắn hiểu rõ thế mạnh của Âm Dương Chi Khí, Âm Dương Chi Khí của hắn sau khi được vận dụng nhiều cũng ngày càng tinh luyện, Hoàng Việt mơ hồ có cảm giác có lẽ chỉ vài ngày sau là hắn có thể đột phá đến nửa bước Hóa Kính được rồi.
Giờ phút này, Hoàng Việt cũng phải cảm khái, trước đây hắn tu luyện khắc khổ thế nào, chậm chạp biết bao mới có thể đột phá đến Minh Kính hậu kỳ, nay thì khác rồi, vừa lên Thiên Đảo đã sắp đột phá đến Hóa Kính, không biết cho đến năm sau, khi đạt đến thời điểm hệ thống hoàn thành sửa chữa, hắn đã có thể hoàn thành nhiệm vụ Bá Chủ Địa Cầu để xuyên đến dị giới chưa.
Càng tu luyện lên cao, Hoàng Việt lại càng khao khát lực lượng, hắn có thể cảm nhận được lực lượng của mình so với trước đây khi còn ở cảnh giới Minh Kính thì tăng lên rất nhiều, kình lực cũng là thứ lực đạo có bản chất mạnh hơn rất nhiều so với nội công, tuy rằng đột phá đến Hóa Kính vẫn chưa có thể lột xác thành nội lực nhưng kình lực cấp độ Hóa Kính cũng không hề kém sức hấp dẫn đối với Hoàng Việt đó à...
“Việt à, đừng tu luyện khắc khổ quá, nước đến chân mới nhảy thì không tốt, em ngủ đi!” Hoàng Việt đang tu luyện thì nghe thấy ngoài cửa, Hải Đường công tử chậm rãi bước vào, còn mang thêm một bầu rượu, chắc là muốn tâm sự với hắn đây.
“Vâng, nhị ca!” Hoàng Việt cũng biết, nếu Hải Đường công tử không tới thì thôi, đã tới rồi thì mình rất khó mà không phân tâm, do vậy liền tạm thu công, cùng Hải Đường công tử ngồi lên bàn.
“Nào, cạn!” Hải Đường công tử rót rượu cho Hoàng Việt, sau đó tự nâng chén uống một ngụm trước.
“Anh Đường, anh nghĩ cô gái Huỳnh Liên hôm nọ là người như thế nào?” Hoàng Việt buông lơi hỏi một câu, thật sự hắn cũng rất tò mò về nhan sắc của Huỳnh Liên, nghe đồn đây là cô gái xinh đẹp nhất trong các môn phái cấp thấp ở vùng đất dành cho người Việt, khiến hắn cũng có chút hiếu kỳ.
“Còn phải hỏi, nếu anh là con gái nhất định sẽ gả cho em, ha ha ha!” Hải Đường công tử cười lớn, “Mau mau uống, uống cho đã, ngày mai lại nghĩ xả hơi, thứ hai tuần sau em nhất định phải vào Bát Cường!”
“Anh cứ yên tâm!” Hoàng Việt cầm lên chén rượu, nốc sạch, phải nói trước đây Hoàng Việt không hề biết uống rượu, nhưng việc tập uống rượu đối với hắn cũng không khó lắm.Ngoài ra, với vị giác cực kỳ mẫn cảm của mình, Hoàng Việt cảm nhận được vị rượu có khi còn sâu sắc hơn Hải Đường công tử ấy chứ, khi mà cấp độ Gen cũng cải biến hoàn toàn các cơ quan trong cơ thể hắn rồi.
Đêm đã khuya, sau một hồi trò chuyện trên trời dưới đất, Hải Đường công tử cũng về phòng, để cho Hoàng Việt an tĩnh nghỉ ngơi, nhưng hắn cũng không ngủ mà tiếp tục tu luyện, phải biết chỉ cần đột phá đến nửa bước Hóa Kính, tỷ lệ đạt giải quán quân lần này của hắn sẽ càng cao a!
Dĩ nhiên, nếu Hoàng Việt chỉ đứng im thì cũng không ai làm gì được hắn, nhưng hắn muốn thắng thực sự chứ không muốn thắng theo cách khó coi như vậy, dù gì thể phách cũng là một trong những con át chủ bài của mình, lúc cần lộ ra thì mới hiển lộ, còn không giấu được là tốt nhất, dù gì cái tên Minh Dương chưởng môn của phái Minh Việt cũng có thù oán với mình, tốt nhất là đề phòng vẫn hơn.
Một đêm cứ thế lặng lẽ trôi qua, Hoàng Việt vẫn ngồi yên giữa gian phòng, không di chuyển, không có một chút cử động, chỉ thấy khắp người hắn, linh khí hội tụ lại, Âm Dương Chi Khí không ngừng dịch chuyển trong cơ thể, đây không hổ là môn công pháp thượng thừa, tốc độ tu luyện so với những môn công pháp bình thường thì còn hơn xa.
Sáng sớm hôm sau, Hải Đường công tử vừa vào phòng, thấy Hoàng Việt vẫn ngồi đó bất động thì cũng có chút cảm phục, thằng đệ mình vừa có tư chất, lại vừa biết phấn đấu, haiz, mình cũng phải học hỏi thôi, nếu không làm sao xứng với hai chữ huynh đệ của nó chứ.
Hải Đường công tử chậm rãi bước ra ngoài, vài phút sau liền mang theo một khay đồ điểm tâm, những món rau củ, thịt của gia cầm trên Thiên Đảo, quả thật ẩm thực ở trên Thiên Đảo rất ngon, từ ngày đến đây, không ngày nào mà Hải Đường công tử không ăn căng bụng, có điều do hắn vẫn rất chăm tu luyện nên cân nặng không tăng thêm tí nào.
Đôi lúc Hải Đường công tử cũng tự hỏi tại sao Hoàng Việt lại biến đổi nhanh như thế, trước kia nghe nói nó rất bình thường, chẳng lẽ nó đi phẫu thuật thẩm mỹ sao, lại còn kéo dài chân, lại còn tu luyện càng ngày càng nhanh, những công pháp đó là ở đâu ra, tuy rằng rất hiếu kỳ nhưng Hải Đường công tử cũng biết phân tấc, đã Hoàng Việt không nói ra thì hẳn là có lý do, chỉ cần mình luôn bên cạnh ủng hộ nó là được.
“Anh Đường, cùng dùng bữa sáng với em nào!” Hoàng Việt ngửi được mùi đồ ăn, liền thu công, Hải Đường công tử cười hề hề, ngồi nhanh vào bàn, còn cố tình gắp mấy miếng thịt cho Hoàng Việt.
“Không biết ba anh dạo này sao rồi, ở Sài Gòn có an toàn không...” Hải Đường công tử lẩm bẩm, tuy rằng hắn thường hay cãi lời Nhân cá chép nhưng thật tâm hắn vẫn rất thương ba mình đó a.
“Em nghĩ ba anh còn lo cho anh hơn đó!”
“Hắc hắc! Có em rồi còn phải lo sao!”
“Thôi mau ăn đi, chút nữa chúng ta ra phố, em còn cần mua chút đồ!”
“Được, được!”