Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

chương 265: mưu đồ của phái lạc việt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ngươi...ngươi!” Đức Huy lúc này tức muốn điên, đối phương đả thương hắn xong, đã vậy lại còn không cho hắn phản kích lại, tên Đỗ Trung này, ta và ngươi không đội trời chung, không đội trời chung a...

“Phái Hoàng Việt quá hèn hạ!”

“Đúng là tà phái!”

“Tên Đỗ Trung thật vô sỉ!”

Đủ loại thanh âm dèm pha vang lên, nhưng tên Đỗ Trung dường như không để ý đến cách nhìn của mọi người, giống như hắn đã quá quen với sự dè bỉu này, dù gì môn phái hắn cũng không quá có tiếng, hôm nay mọi người chỉ trích, hôm sau cũng sẽ quên, hắn cần gì phải để tâm đây.

Nhìn về phía Hoàng Việt, Đỗ Trung có chút đắc ý, ngược lại là Hoàng Việt mang danh xấu dùm mình, coi như mình cũng có thể trả thù, hẳn là sau này khi nghĩ đến tên Hoàng Việt người ta sẽ nghĩ đến sự vô sỉ đi, ha ha ha...

Hoàng Việt không biết nên nói gì, khi mà mọi người không ngừng nhắc đến tên Hoàng Việt của hắn còn kèm theo tiếng la mắng, nhưng Hoàng Việt chú ý tới Huỳnh Liên thì thấy cô ta khẽ che miệng cười, haiz, bộ có gì vui lắm hay sao, cô nàng này, cũng quá không biết giữ ý rồi chứ?

Tiếp đó, người Tông Sư chủ trì đại hội cũng tuyên bố những môn phái trở thành Bát Cường, gồm phái Vân Việt của Hoàng Việt, phái Nhất Việt của Vũ Nam, phái Hồng Liên của Huỳnh Liên, phái Lạc Việt của Lạc Kỳ, phái Bắc Việt, phái Quang Việt, phái Lang Việt và phái Huy Việt.

“Mời các tuyển thủ vào được Bát Cường lên rút thẻ quyết định đối thủ ngày mai!” Vị Tông Sư chủ trì hô, ở vòng tranh Tứ Cường, các tuyển thủ có một ngày để chuẩn bị kế sách đấu với đối thủ của mình, cũng để cho trận đấu càng hấp dẫn hơn, hẳn là đây sẽ là một đêm khó ngủ với các tuyển thủ.

Hoàng Việt cũng cùng những tuyển thủ khác bước tới rút thẻ, lần này vẫn là Vũ Nam đứng ở đầu, nhưng hắn không rút trước mà nói với Huỳnh Liên: “Muội rút đi, hy vọng chúng ta đừng sớm gặp!”

“Hừ!” Huỳnh Liên không nói gì, chỉ hừ lạnh một cái, quán quân lần này, nàng quyết tâm phải đoạt được, dù cho Vũ Nam có lợi hại nhưng nàng cũng có bản lĩnh để đọ sức.

Huỳnh Liên cũng không tiện từ chối, liền rút thẻ: “Số !”

“Tốt! Đến ta!” Vũ Nam cũng lập tức cho tay vào hòm thẻ, sau khi nhìn số thẻ trên tay, hắn thở phào: “Số !”

“Hẹn gặp muội ở chung kết!” Lần này, số thẻ cũng sẽ phân bảng, chia làm hai bảng A và B, mỗi bảng người, từ đến và đến , xem ra Huỳnh Liên nếu không sớm bại thì sẽ gặp Vũ Nam ở chung kết rồi a...

“Tốt!” Không như Vũ Nam nghĩ là Huỳnh Liên sẽ rời đi, ngược lại cô nán lại, nghiền ngẫm nhìn về Hoàng Việt, muốn biết kết quả rút thẻ của hắn là như thế nào.

Lúc này, Hoàng Việt cũng tiến lên rút thẻ, hắn cho tay vào hòm thẻ, trong lúc đó, liên hệ với hệ thống: “Hệ thống, số này là số mấy?”

“Hừ, kí chủ đừng ăn gian, thành thành thật thật rút đi!” Hệ thống trêu tức nói.

“Hừ!” Hoàng Việt mắng thầm, thật sự thì hắn muốn rút trúng Vũ Nam, loại hắn sớm luôn cho rồi, dù gì nhìn tên này cũng rất ngứa mắt, nhưng không nhờ được hệ thống thì thôi vậy.

Sau khi rút ra, Hoàng Việt liền nhìn xem của mình là số mấy.

“Số ...” Mọi tuyển thủ nhìn vào, hô to, khuôn mặt Vũ Nam có chút tiếc nuối, nhưng cũng cười lạnh, xem ra thằng nhóc này sẽ sớm bị Huỳnh Liên loại rồi.

Sau khi biết được kết quả của Hoàng Việt rồi, Huỳnh Liên cũng không nói gì, cùng môn phái rời đi khỏi quảng trường, cô không mấy quan tâm đến đối thủ ngày hôm sau của mình sẽ là ai, có điều, trước khi đi, cô còn liếc mắt nhìn về phía Hoàng Việt, trên miệng hiện lên một nụ cười thú vị.

Hoàng Việt ở lại chờ xem, thì hắn biết được đối thủ của mình là Lạc Kỳ của phái Lạc Việt, tên này nghe đồn là bạn tốt của Hiếu Long, thôi thì mình cho hắn lên đường sớm, đi về cùng bạn của hắn cho rồi.

Hoàng Việt cũng đã xem qua tên Lạc Kỳ này thi đấu, hắn cũng có một chút sở trường, nhưng khiến Hoàng Việt khá thú vị là tên này cũng rành về thân pháp, bộ pháp Lạc Vân Thung của môn phái hắn cũng khá giống với Vân Du Công của phái Hoàng Việt, có điều Lạc Vân Thung thiên về phần eo, còn Vân Du Công của phái Hoàng Việt thì chủ yếu tập trung vào cước bộ là chính.

Nếu so về độ né tránh, dĩ nhiên eo linh hoạt sẽ dễ né đòn hơn, nhưng nếu cước bộ thanh thoát, tốc độ di chuyển sẽ nhanh hơn nhiều, hành tẩu giang hồ, khinh công mạnh cũng có rất nhiều lợi thế, tuy vậy Hoàng Việt không cho rằng xét về né tránh thì mình yếu hơn đối phương, dù gì hắn cũng đã yêu cầu hệ thống hối đoái Vân Du Công đến cảnh giới Tông Sư rồi.

Hoàng Việt đặc biệt yêu thích môn võ học có tên Lăng Ba Vi Bộ của phái Tiêu Dao, có điều môn võ công này có giá đến tỷ tích phân, hiện giờ Hoàng Việt mới để dành được hơn tỷ tích phân thôi, vả lại hắn cũng không muốn tránh né khi đối đầu ai cả, chỉ là Hoàng Việt cảm thấy nếu mình học được môn bộ pháp này thì sẽ rất ngầu, hắn khá yêu thích hình tượng Đoàn Dự trong phim kiếm hiệp.

Biết được đối thủ của mình rồi, Hoàng Việt cũng không nán lại xem, hắn đi về hàng ngũ của mình, lúc này các sư huynh của hắn, cùng Vân Du Chưởng Môn, Hải Đường công tử đang mừng hết lớn.

“Hay thật, hay thật! Con không phải gặp Huỳnh Liên cùng Vũ Nam, thôi thì có thể được hạng ba là tốt lắm rồi!” Vân Du Chưởng Môn đầy hào hứng, tuy rằng Hoàng Việt được hạng ba có hơi khó nhưng nhìn hắn thi đấu mấy hôm nay, ông hoàn toàn tin rằng điều đó là có thể.

“Việt, chúc mừng đệ!” Hải Đường công tử vỗ vỗ vai Hoàng Việt, mọi người cùng nhau ra về, còn về Vũ Nam, thì hắn đấu với tuyển thủ của phái Quang Việt, mà ở bảng B, hẳn là không ai là đối thủ của hắn rồi.

Các khán giả cũng tản ra về, ai nấy đều có chút thất vọng, vốn bọn họ còn chờ mong Huỳnh Liên hay Vũ Nam sớm gặp nhau, hoặc ít nhất là Hoàng Việt gặp hai người bọn họ đây, thôi mặc kệ, dù gì ngày mốt cũng sẽ được xem, chỉ là ngày mai, các trận chiến sẽ không có bao nhiêu hào hứng, tên Lạc Kỳ kia chiến lực cho dù có cao, cũng không thể đả thương Hoàng Việt được, còn có gì đáng xem chứ??

Về tới khách điếm, Hoàng Việt đang chuẩn bị cùng sư huynh đệ mình ăn uống linh đình, thì lại thấy có người chưởng môn của phái Lạc Việt hướng vào trong gian phòng của mình, chắp tay chào Vân Du Chưởng Môn.

“Vân Du huynh, đã lâu không gặp!” Lạc Vân chưởng môn nói một cách đầy khách khí.

“Ồ, Lạc Vân huynh, sao lại có nhã hứng đến đây chơi?” Vân Du Chưởng Môn cũng cởi mở đáp lễ, đám người Hoàng Việt thì ngó nhìn vị Lạc Vân Chưởng Môn này, người này cùng sư phụ bọn họ trạc tuổi nhau, trông cũng có vẻ khá đạo mạo, nhưng vóc người ốm nhom, chắc do luyện Lạc Vân Thung quá nhiều.

“À... Ta muốn cùng huynh thương lượng trận chiến ngày mai!” Lạc Vân Chưởng Môn lúng túng nói.

“Có chuyện gì sao?” Vân Du Chưởng Môn dĩ nhiên không phải kẻ ngốc, chẳng lẽ tên này đến đây là có ý xấu gì.

“Chúng ta ra ngoài nói được chứ?” Lạc Vân Chưởng Môn nhìn về đám người Hoàng Việt, Vân Du Chưởng Môn cũng đồng ý, hai người đi ra xa xa, thì thầm to nhỏ.

Tuy rằng đám sư huynh đệ không nghe được gì, nhưng Hoàng Việt có thể nghe rõ ràng được cuộc trò chuyện này, tên Lạc Vân Chưởng Môn này là muốn dùng Lạc Vân Thung hai tầng đầu đổi lấy việc ngày mai Hoàng Việt giả vờ thua a...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio