Xe ngựa đi ba ngày trời, trong ba ngày này, Hoàng Việt và Minh Vĩ Đại Nhân không ngừng vào những tiểu trấn nhỏ dùng bữa, cuối cùng cũng đến được một tòa thành của người Trung Hoa, có tên Biên Việt thành, cũng là tòa thành biên giới giữa người Trung và người Việt.
Lẽ ra, Minh Vĩ Đại Nhân có thể đường hoàng đi vào biên giới Trung Quốc, cũng không ai dám cản, dù gì ông ấy là Đại Tông Sư, nhưng chuyến này quan trọng là ông muốn bí mật dẫn Hoàng Việt vào, nên ông cũng phải giả trang, vì nếu như ông dùng thân phận thực sự của mình dẫn Hoàng Việt vào lãnh địa của Trung Quốc thì không tốt cho việc Hoàng Việt hành hiệp sau này lắm, rất có thể sẽ bị sát thủ người Trung Quốc nhắm vào.
Tuy rằng bọn họ không dám làm gì Minh Vĩ Đại Nhân, nhưng như thế không có nghĩa là người Trung Quốc sợ người Việt Nam, phải biết do người Trung Quốc cũng không quá coi trọng người Việt Nam, chứ nếu những cao thủ thật sự của Trung Quốc, những cao thủ Hậu Thiên hậu kỳ ra tay thì ngài Minh Vĩ cũng khó mà thoát được.
Dù gì nếu nước bạn không động chạm đến nghịch lân của mình, thì Trung Quốc vẫn là một nước khá dễ dàng nói chuyện, tuy vậy, sự bá đạo và tự tôn dân tộc của bọn họ rất cao, luôn cho rằng nước mình là vô địch, nếu như bọn họ biết ở Việt Nam xuất hiện một nhân tài nắm giữ công pháp thất truyền Âm Dương Chân Kinh như Hoàng Việt thì chắc chắn sẽ không ngồi yên không lý đến.
Xe ngựa rất nhanh thì tới cổng thành, lúc này, người xa phu cũng là một người Trung Quốc ở một trấn nhỏ gần đấy do Minh Vĩ Đại Nhân thuê để chở hàng, xe của Hoàng Việt có chở một ít đặc sản của người Việt Nam, giả trang thương nhân mang vào Trung Quốc để bán, đây cũng là một trong những thương vụ rất bình thường, chỉ cần là người Trung Quốc, đều sẽ được phép cho qua, thật ra, đây vẫn là vòng ngoài, chứ không phải là vòng trong, nên việc cho phép người ta đi lại cũng rất dễ.
"Xuống xe, kiểm tra!" Hai người binh lính ở ngoài hô, sau đó Minh Vĩ mở cửa xe ra, Hoàng Việt và ông cùng đi xuống.
"Người của phái nào?" Nhìn thấy hai người Hoàng Việt eo có đeo kiếm, người binh lính cũng không dám quá lớn lối, lập tức chắp tay chào, nhưng cũng không quá câu nệ, vì nhìn hơi thở mấy người này là biết cảnh giới không cao.
"Ta là đệ tử tạp dịch của Đúc Kiếm Môn, lần này mang một ít đặc sản nước Việt về cho môn phái dùng!" Minh Vĩ Đại Tông Sư dùng tiếng Trung Quốc nói, còn lấy ra một tấm lệnh bài, tiện thể dúi thêm vào tay tên binh lính canh cổng thành mấy trăm nhân dân tệ, người sau cười hề hề, cũng không để ý nhiều, lập tức cho qua.
Sau khi qua được cửa thành, trả một ít tiền cho tên xa phu, Minh Vĩ Đại Nhân liền thuê ngựa, cùng mua một ít bánh bao, Hoàng Việt cũng cưỡi một con ngựa, hai người bắt đầu lên đường đi đến vòng trong của Võ Lâm Trung Nguyên, nằm ở khu vực trung tâm, trên đường đi, Hoàng Việt có thể thấy người Trung Quốc sống thoải mái hơn người Việt Nam ở vòng ngoài rất nhiều, bọn họ suốt ngày ăn với uống, hưởng lạc, dĩ nhiên, đây chỉ là những thường dân bình thường, còn giới giang hồ thì Hoàng Việt cũng đã nghe ngài Minh Vĩ nói qua nó không hề sóng êm biển lặng như giới giang hồ nước Việt.
Đi đến ngày trời, màn trời chiếu đất, hai con ngựa phải chạy liên tục cũng đã thấm mệt, cuối cùng cũng đến một vách tường lớn, Hoàng Việt có thể thấy, vách tường này rất cao, dốc đứng, hẳn chính là để ngăn cách những người có thân pháp tầm thường bước qua, dĩ nhiên, hai người Hoàng Việt và Minh Vĩ Đại Tông Sư cũng không qua cổng, mà người sau trực tiếp nắm tay Hoàng Việt, sau đó phi thân, không ngừng đạp lên vách tường, cho dù là Minh Vĩ Đại Tông Sư, muốn vượt qua vách tường này cũng khá phí sức, chớ nói chi là những cao thủ cảnh giới Hóa Kính bình thường, có thể nói, ít nhất phải là cảnh giới Hậu Thiên sơ kỳ sơ giai mới có thể không vượt qua cổng thành mà phi thân qua tường thành này được.
"Người Trung Quốc cũng thật dụng tâm a!"
"Dĩ nhiên, bọn họ không muốn người nước khác vào lãnh thổ giang hồ của mình, nếu chúng ta xui xẻo, còn có thể gặp những khúc có lính canh, nhưng khu vực này ta đã đi quen rồi, hoàn toàn an toàn, hắc hắc!" Minh Vĩ Đại Tông Sư dĩ nhiên đã quen thuộc với việc đi vào vòng trong, làm Hoàng Việt cũng an tâm hơn phần nào.
Thật sự, nếu bị thả ở trên không cao như thế này, cho dù Hoàng Việt không chết, cũng phải chịu đau, tuy vậy, nếu hắn ranh ma một tí, lợi dụng Linh Điền Không Gian, tuy Hoàng Việt chưa thử, nhưng chắc là sẽ không sao cả.
"Được rồi, chờ ta một tí!" Sau khi nâng Hoàng Việt đi qua, Minh Vĩ Đại Tông Sư quay ngược lại, sau đó vài chục giây, Hoàng Việt đã thấy ông ta nâng một con ngựa sang, haiz, cảnh tượng con ngựa sợ hãi khi được nâng trên không thật mắc cười à.
"Hí...."
Con ngựa hí dài, may là khúc quanh đây không có lính canh, nên không có ai nghe thấy.
"Đi thôi! Đến thành trấn gần nhất rồi, ta sẽ để ngươi ở đó!"
"Được!" Hoàng Việt cũng muốn như vậy.
Sau khi hai người đi khoảng ngày trời, cuối cùng cũng đến một trấn nhỏ, vùng trong của Thiên Đảo quả thật rất rộng lớn, từ miệng của Minh Vĩ, Hoàng Việt biết những trấn gần nhất cũng cách nhau đến mấy ngày đi đường.
"Cầm lấy một chút tiền, sau đó tự sinh tự diệt đi!" Minh Vĩ Đại Tông Sư tuy nói rất lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt không giấu nổi sự quan tâm.
Hoàng Việt cũng không nói gì thêm, cảm kích nhận lấy, sau đó thuê một tiểu điếm nhỏ để nghỉ chân, dùng cơm rau, vài ngày sau, hắn sẽ bắt đầu hành trình chu du giang hồ.
...
Hai tháng sau, vùng trung bộ của vòng trong Thiên Đảo, địa phận của phái Ngũ Độc.
"Mau mau lên, Kiền Phong đại nhân chờ đã rất lâu rồi!"
"Không biết tốp này có thể chịu được bao lâu, hắc hắc, thật tiếc, võ giả cảnh giới Ám Kình chúng ta không nhúng chàm được!"
"Lần này còn có một tên bán bộ Hóa Kính, đáng tiếc, gặp Tu Kiệt đại nhân, cũng phải bó tay chịu trói!"
"Ha ha, dĩ nhiên, Tu Kiệt đại nhân đường đường là sơ giai Tông Sư, một thằng nhóc mới chưa đầy tuổi, tuy rằng nhìn có chút đẹp trai, nhưng lần này có thể thử độc cho ngài Kiền Phong, cũng coi như đó là phúc phận của hắn."
"Đúng lắm, đúng lắm!" Lúc này, trên một thung lũng nhỏ, có một đoàn người đang trên đường lên núi, ở giữa đoàn người là một tốp người bị trói, chân bị xích, không khác gì phạm nhân, trong hàng ngũ những người bị xích này, còn có một người thanh niên cao ráo, khuôn mặt tuy lem luốc nhưng không thể che giấu vẻ anh tuấn, tuy rằng không quá điển trai nhưng nếu nhìn kỹ có thể biết đây là một thanh niên cương trực, đi trước và sau hắn là một tốp người cũng bị trói chân trói tay, ai nấy đều có cảnh giới Ám Kình, chỉ có thanh niên này lộ ra hạc trong bầy gà, khi mà mơ hồ có thể cảm nhận được một cỗ kình lực phóng ra, có vẻ như người này mới đột phá, còn chưa kịp củng cố xong.
Đúng, người này không ai khác chính là Hoàng Việt, nói chính xác hơn là Hoàng Việt sau khi giả trang, chuyện là vào một tháng trước, trong khi hắn đi thưởng lãm cảnh đẹp của vòng trong Thiên Đảo, cũng muốn tìm hiểu nhiều hơn về giang hồ, thì nghe đồn ở một thành nhỏ nơi hắn đang chu du có hai tên giang hồ hảo hán vì giải quyết ân oán nên lên Ân Oán Đài, muốn một trận thư hùng sinh tử, nghe đồn có rất nhiều võ giả đến xem, Hoàng Việt cũng hiếu kỳ, muốn biết giang hồ chân chính là như thế nào nên đi xem, nào ngờ đâu có một tên cảnh giới Hóa Kính phái Ngũ Độc bỏ độc trong đồ ăn dành cho những võ giả mộ danh đến xem, sau đó Hoàng Việt liền trúng độc, bị bọn hắn bắt trói về, còn xích chân lại, đã đi hơn một tháng, lần này nghe đồn bọn Ngũ Độc giáo này muốn bắt bọn hắn lại để thử một loại độc mới, cần có những võ giả tu vi cao, nên mới dàn xếp trận thư hùng sinh tử này...