Hành trình đi trên đường nhờ có Yến Đức Nhuận sư huynh mà không hề khô khan, huynh ấy cũng rất nhiệt tình với Hoàng Việt, thứ gì hắn hỏi huynh ấy đều trả lời cả, nhưng mà như vậy cũng khiến huynh ấy khá khó hiểu, tại sao Hoàng Việt lại không biết nhiều thứ đến vậy, chẳng lẽ đây là những chuyện thường thức mà ai cũng biết sao.
"Phong Mậu sư đệ, ngày hôm ấy đệ còn nhớ không, lần đánh bọn cái bang ở trấn Tiểu Khê, đám đó thật đúng là, ngay cả người nghèo cũng không tha!"
"Ân... ngày hôm đó sư huynh thật đúng là uy vũ!" Hoàng Việt bối rối nói.
"Đệ lại cười chê huynh rồi, hôm đó ta thật đúng là có chút sơ suất!"
"Hắc hắc!"
Hoàng Việt phải công nhận, vị sư huynh này đúng là nói nhiều thật, so với lão Đỗ Cường thì hoàn toàn một chín một mười, nhưng hắn cũng không quá cảm thấy khó chịu, chỉ là đôi khi phải làm vờ đổi chủ đề đi mà thôi.
Mấy con ngựa này khỏe cỡ nào, Hoàng Việt cũng chính thức được lãnh giáo rồi, tốc độ của nó có thể lên đến km một giờ, chạy một ngày có thể chạy đến giờ, quãng đường từ đây đến Vô Nhai Sơn chỉ có hơn ngàn cây số, nếu cứ thong thả mà đi thế này, chừng tuần sẽ tới nơi.
Dù gì Vô Nhai Tử cũng sẽ không cho phép mọi người sớm quan sát bàn cờ, nghe đâu khi nhân sĩ võ lâm tụ hợp đủ, ông ta mới cho mọi người vào quan khán, mọi người có tầm một tháng để suy nghĩ, nếu như không ai giải được, Vô Nhai Tử liền thắng cuộc, nhưng mọi người cũng không mất gì, chỉ là phải tự nhận kỹ thuật chơi cờ vây kém hơn ông ta mà thôi.
Mỗi đại diện của môn phái cũng chỉ được phép giải bàn cờ một lần, tuy vậy ai mà không nắm chắc mà dám giải cờ, nếu đánh bậy đánh bạ, sẽ chịu một đòn của Vô Nhai Tử, dĩ nhiên hắn sẽ tùy theo cảnh giới tu vi mà áp chế lực đạo, tuy vậy hẳn là người chịu đòn cũng sẽ ăn thiệt thòi không nhỏ.
Hoàng Việt cũng đã xem qua phim Thiên Long Bát Bộ, tuy vậy hắn hỏi hệ thống để nhớ lại bàn cờ đó, nói đó là thế cờ không thể giải thì chỉ là giả dối mà thôi, không có thế cờ nào là không thể phá giải, không phải Hư Trúc cũng đã giải được rồi sao, Hoàng Việt còn biết thêm về một bàn cờ trong truyền thuyết đó là bàn cờ Lạn Kha, tương truyền có người tiều phu vào núi vô tình đánh vào bàn cờ trên cây mà trải qua ngủ say chục năm, khi tỉnh dậy thì người trong thôn đã chết hết đó à.
Các sư huynh đệ đi đường ngày, cũng rất nhanh tiến gần đến địa phận Vô Nhai Sơn, đây là ngọn núi thuộc địa phận của phái Hành Sơn, một môn phái chủ tu kiếm đạo, tuy rằng có khác với trong phim truyện nhưng Hoàng Việt cũng biết đây là thế giới thực, hẳn là Kim Dung tiên sinh cũng không muốn tiết lộ quá nhiều về bí mật của các môn phái đi.
Hoàng Việt không biết là, Bắc Minh Thần Công ở ngoài đời thật sẽ như thế nào, riêng về Thái Cực Quyền, Hoàng Việt vẫn chưa thăng cấp nó lên cấp người sáng lập nên cũng không biết uy lực chân chính của nó ra sao, thực lực Trương Tam Phong đạt tới đâu, không phải là hắn không đủ tích phân, mà thật sự bây giờ thăng cấp cũng không quá cần thiết, dù gì thì hắn vẫn chưa gặp phải đối thủ nào quá mạnh.
Phải biết, Phạch Thể Vân Vũ Quyết, công pháp Luyện Thể đó, phải nói là cực kỳ đáng sợ, Hoàng Việt tin chắc, dù cho trong phim ảnh, Kim Dung tiên sinh miêu tả cao thủ mạnh nhất đi chăng nữa, khi đối đầu với người luyện thành công pháp này như hắn cũng không thể làm gì được.
Dù gì nếu người luyện võ trong phim ảnh dù có mạnh đến đâu, sợ rằng cũng không chống nổi súng đạn, mà ngoài đời thực, hay nói cách khác là ở thế giới này, cao thủ Hậu Thiên đã chống nổi súng đạn rồi.
Hoàng Việt cũng biết, ở thế giới này, truyện của Kim Dung cũng không giống như truyện của Kim Dung khi xưa, nhưng hắn cũng chưa có thời gian đọc, không phải là Hoàng Việt không thể hối đoái từ hệ thống mà là hắn cho rằng tự khám phá sẽ hay hơn, vả lại Kim Dung tiên sinh chắc cũng không tiết lộ quá nhiều bí mật về giang hồ.
Còn nhớ lần trước hắn hỏi Nguyên Hùng đội trưởng có biết Trương Vô Kỵ là ai hay không, người sau trả lời không biết, xem ra trong truyện Kim Dung ở thế giới này, nhân vật Trương Vô Kỵ là không có hoặc là mang một cái tên khác rồi a...
Tối hộm đó, các sư huynh đệ ở giữa một miếu nhỏ nghỉ ngơi, ở địa phận nơi này, tòa miếu thờ người sư tổ của phái Hành Sơn, cũng là nơi trú chân tạm thời cho những lữ khách phương xa ghé thăm địa phận môn phái.
"Mọi người nghỉ ngơi thôi, mấy ngày hôm nay vất vả rồi!" Phương Nguyên nhìn về các sư huynh đệ, tuy rằng tuổi tác của hắn không phải lớn nhất nhưng về bối phận thì những người khác đều phải gọi hắn hai tiếng sư huynh.
"Vâng, sư huynh!"
"Sư huynh, trưa mai chúng ta liền có thể đến Nam Kiếm thành rồi!"
"Đúng đó, đến đó hẳn là sẽ gặp rất nhiều người khác đi!"
"Ha ha!" Phương Nguyên cũng cười hắc hắc.
"Còn nhớ tên Hồng Bảo lần trước không, hắn bị một chiêu Ô Long Bài Vỹ của Phương Nguyên sư huynh đả bại, thân là kiếm khách mà rớt kiếm dưới sàn, đúng là không gì nhục bằng!"
"Ha ha ha ha!"
"Phương Nguyên sư huynh về kiếm thuật thì còn hơn xa đám đệ tử của Ngũ Nhạc Kiếm Phái!" Lũ sư đệ không ngừng nịnh hót.
"Thôi được rồi, nghỉ ngơi đi!"
Tối hôm nay, Hoàng Việt hưng phấn đến khó ngủ, chỉ vài ngày nữa thôi, hắn sắp được tham gia Hoàng Lung Kỳ Hội, chỉ cần phá giải thành công, có thể lấy được năm tu vi của Vô Nhai Tử, đột phá đến Hậu Thiên không phải là vấn đề, đến khi đó, có thể nói hắn còn mạnh hơn ngài Minh Vĩ, trở thành người mạnh nhất Việt Nam, chuyện đơn giản như vậy lại mang đến hồi báo cao như thế, bảo sao hắn không kích động cho được.
Sáng hôm sau, các sư huynh đệ sớm lên đường, Nam Kiếm Thành, cũng chính là tòa thành chính của phái Hành Sơn, hẳn là nhân sĩ võ lâm ở đây cũng sẽ không ít, về Thiên Đảo có những môn phái gì, thì Hoàng Việt cũng đã thăm dò được một ít thông tin, gần như tất cả môn phái có trong truyện võ hiệp ở Thiên Đảo đều có, nếu có phái nào không có bên trong, cũng chỉ là những môn phái nhỏ.
Thậm chí, Thiếu Lâm cũng có địa phận trong hòn đảo này, các đệ tử của phái Thiếu Lâm nổi danh với Dịch Cân Kinh, Đại Lực Kim Cương Chỉ, vân vân, các sư tăng đều rất khắc khổ, dẫn đến đệ tử của Thiếu Lâm hầu như không có ai là hạng xoàng.
Chỉ là, địa phận của Thiếu Lâm ở phương Bắc Thiên Đảo, cách rất xa nơi này, nên Hoàng Việt vẫn chưa thể gặp mặt mà thôi, Thiên Đảo có chiều dà xuyên suốt từ Bắc tới Nam ước chừng ngàn km, nếu cưỡi ngựa tốt đi một đường thẳng thì đi liên tục khoảng tuần có thể đi hết.
Còn từ Tây sang Đông, cũng rất rộng lớn, ước chừng bằng một nửa độ dài từ Bắc tới Nam đi, Hoàng Việt cảm thấy, gần như Thiên Đảo có thể coi là một lục địa được rồi...