Nằm trên giường bệnh, Vinh Mặt Thẹo sau vài phút tỉnh lại cũng đã lấy lại được hơi thở bình ổn, bắt đầu chậm rãi nói: “Chuyện là thế này, thật ra trước kia tôi cũng không phải là một người xấu đâu, cũng do hoàn cảnh cả thôi, còn đó là gì thì tôi cũng không muốn nhắc lại nữa, tôi còn một mẹ già và một cô em gái, ba tôi thì đã vì tôi mà bị bọn giang hồ đánh chết, haiz, cũng thật tương phản phải không, tôi gặp bi kịch cuộc đời vì bọn giang hồ mà bây giờ lại gia nhập giang hồ, nhưng cậu biết đấy, dĩ độc trị độc, tôi chỉ mong có một ngày bắt bọn hắn phải trả giá, đáng tiếc tôi thiên phú thấp kém, không đủ khả năng báo thù cho gia đình, thật sự thì ban đầu tôi chỉ đùa cậu thôi, chứ tôi không có ý muốn chặt ngón tay của cậu, nhưng tại sao tôi lại chặt tay tôi ư, để tôi nhắc lại chính mình sau này tuy có làm dân giang hồ những không thể đi quá giới hạn nữa, cảm ơn cậu vì đã bỏ qua cho tôi, từ nay nếu những chuyện trái với đạo lý và pháp luật, tôi nhất quyết sẽ không làm!”
Hoàng Việt nghe vậy, trong lòng vui mừng, xem ra mình đã thành công, cũng sẽ không bị lùn đi cm.
Chưa nói hết, Vinh Mặt Thẹo lại thì thào: “Có một điều tôi phải nhắc cậu, gia thế của tên Hữu Phú không đơn giản, sở dĩ tôi phá đám tiệm phở nhà cậu là do cậu đã từng đánh thằng đàn em của tôi, tên Hữu Phú đấy ba hắn làm địa ốc cùng kinh doanh nhà hàng, quán rượu, tài sản nghe đồn hơn trăm tỷ, trong giới giang hồ cũng nhúng chàm kha khá, quen biết được những anh chị đại ca, tôi thì cũng chỉ được coi là cắc ké thôi, nếu cậu đi quá giới hạn, tôi lo rằng hắn sẽ vận dụng lực lượng mạnh hơn đối phó cậu, như thế thì không ổn đâu, cậu hiểu ý tôi chứ?”
Hoàng Việt nghe vậy thì bắt đầu nghiền ngẫm, xem ra kế hoạch của mình phải đổi lại đôi chút, tên Hữu Phú tạm thời không thể trêu vào, nghĩ nhân dịp cơ hội này, Hoàng Việt cũng muốn biết nhiều hơn về thế giới, đã gặp được một dân giang hồ, biết một ít sự việc củng là tốt, bèn hỏi: “Những tên anh chị đó đáng sợ lắm sao, ông có thể kể khái quát cho tôi được không?”
Vinh Mặt Thẹo liền đáp: “Cũng tốt, cậu còn trẻ người non dạ, nếu không cẩn thận rất dễ chọc phải anh chị, đến lúc đó không chỉ cậu mà gia định cậu cũng sẽ gặp nguy hiểm, có một vài người sau cậu phải nhớ,
Đầu tiên nói đến quận Tân Bình chúng ta đi, anh đại của quận Tân Bình chúng ta là anh Nhân cá chép, sở dĩ có cái tên này vì râu hắn như râu cá chép, mà hắn cũng là một cao thủ khét tiếng, cảnh giới là Minh Kính hậu kỳ, cỡ như tôi một mình hắn có thể chấp , tên.
Còn đẳng cấp hơn là Sơn Rồng Xanh, tên này là ông trùm Hắc Bang ở quận nhất, thế lực rất lớn, đàn em hơn ngàn, bảo kê rất nhiều quán karaoke, quán rượu, nhà hàng khách sạn, đàn em dưới trướng hắn thực lực ngang tôi nói ít cũng phải hơn trăm tên, còn mạnh hơn tôi, đạt đến cảnh giới Minh Kính Trung Kỳ thì khoảng tên, Minh Kính Hậu Kỳ thì khoảng tên, nghe đồn tên Sơn Rồng Xanh này đã đạt tến cảnh giới tông sư Ám Kình, chỉ cần bị một quyền của hắn đấm vào, sẽ lưu lại nội thương, sau nảy chết như thế nào cũng không biết!”
Nói đến đó, hắn ngừng một chút, sau đó trịnh trọng buông lời: “Nhưng những anh đại trên cũng sẽ không tìm đến cậu mà gây sự, quan trọng là con em của bọn hắn, anh Nhân thì có thằng con trai tên Hải Đường, tên này là một tên phá của, bại hoại, cậu chỉ cần để ý một chút thì không đáng lo, nhưng tên Sơn Rồng Xanh thì có đứa con tên Minh, đầy đủ là Nguyễn Công Minh, tên này đa mưu túc trí, căn cốt tuyệt đỉnh, đã đạt đến cảnh giới bằng anh Nhân cá trê, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn, hắn hành sự cẩn trọng, chưa từng chịu thua thiệt, được giới giang hồ xưng làm “Tiểu Năm Cam”, vậy đó, cậu cần phải nhớ kỹ hai cái tên này thôi, còn một vài đứa con em nữa, nhưng chúng nó đa phần không nằm trong Hắc Đạo, nên có thể bỏ qua.”
Vinh Mặt thẹo nghĩ lại mà còn sợ, trong giọng nói không giấu nổi sự bồn chồn.
“Đáng sợ vậy à! Tốt, tôi biết rồi, còn ai nữa?”
“Kế đó là Dũng Đại Bàng, tại sao tôi phải nhắc đến hắn với cậu ư, tên này thật ra thì cũng không tính là đại ca gì số má, nhưng hắn rất lươn lẹo, hắn ở quận Phú Nhuận, là quân sư cho tên Nam trọc trùm khu vực đó, nghe đồn trước kia hắn là Tiến Sĩ Kinh Tế, sau này nhờ được đại ca Nam trọc giúp đỡ mà đi theo phò tá, kể từ đó Nam Trọc nổi lên như gió, tài sản còn giàu hơn cả Sơn Rồng Xanh, tuy vậy tên Nam Trọc này rất ngu, nếu không có tên Dũng Đại Bàng, hắn bây giờ cũng chỉ cỡ như tôi làm côn đồ bình thường, tuy vậy tư chất của hắn rất tốt, đã chỉ kém Sơn Rồng Xanh một đường, nếu Sơn Rồng Xanh muốn đánh chết hắn cũng là điều không thể!”
“Đa tạ Vinh đại ca, hôm nay em quả thật là mở mang tầm mắt!” Hoàng Việt hớn hở nói, không hổ là đại ca thành danh trong chốn giang hồ, hiểu biết quả thật rất rộng rãi.
“Cậu cứ yên tâm mà học tập, tôi sẽ nói với cậu Phú, bảo rằng tôi và cậu đã kết giao, tôi còn nhận cậu làm đàn em, có lẽ cậu ta cũng sẽ tạm thời không làm khó cậu, nếu cậu muốn sống an ổn, tôi nghĩ cậu nên gia nhập giang hồ, vì chỉ có giang hồ mới có thể chơi luật giang hồ, bằng không chúng nó sẽ ra ám chiêu đối với người nhà của cậu, như vậy thì sẽ rất nguy hiểm!” Vinh Mặt Thẹo khuyên nhủ thật lòng.
“Đa tạ Vinh đại ca, vậy theo anh, em nên đầu quân cho ai là tốt nhất?” Hoàng Việt hơi có điều suy nghĩ.
“Tất nhiên là Nhân cá chép, tuy rằng không mạnh bằng những đại ca khác nhưng cường long không thắng được địa đầu xà, bọn nó tuy là Hắc Đạo nhưng cũng có quan hệ với bên cảnh sát, bọn quận khác cũng sẽ không dám quá mức làm càn, tuy vậy khi đó cậu giao thiệp với Hải Đường công tử phải cẩn thận một chút, tên đó đôi khi có những yêu cầu rất vô lý, tôi sợ hai người có xích mích thì thật sự là không hay!”
“Vâng, đại ca, em sẽ chú ý!” Hoàng Việt cười nói, thầm nhớ kỹ trong lòng.
“Được, còn về chuyện cậu gia nhập, tôi sẽ tiến cử với anh Nhân, anh ấy khá dễ tính, haiz, nếu đứa con anh ta mà bằng được một nửa của cậu thì chắc bây giờ anh ấy cũng không gặp khó khăn như vậy, anh ta nghe đồn phải thế chấp rất nhiều tài sản cho ngân hàng để nuôi lũ đàn em, cũng may nhờ có danh tiếng giang hồ và cảnh giới mới có thể giữ được địa vị.”
Hoàng Việt nghe vậy, trong lòng thầm hô may mắn mình không làm quá mức tuyệt đường đối với ông anh này, nếu không hẳn là sẽ phải đi thêm nhiều đường quanh co.
...
“Reng...reng!” Chuông điện thoại vang lên, Hoàng Việt bấm nghe máy, hắn đã biết là người nhà thế nào cũng sẽ gọi.
“Alo, Ti, con đi đâu mà mẹ qua phòng không thấy trong nhà, đã giờ khuya rồi, ngày mai còn phải đi học nữa chứ, mẹ lo quá!” Mẹ Quỳnh Anh của Hoàng Việt lộ rõ vẻ sầu lo.
“Vâng, con về ngay đây mẹ, con vừa phải ra ngoài có chút việc, khoảng phút nữa sẽ về tới nhà ạ!”
“Ừ, vậy mẹ chờ cửa, đi đường cẩn thận nghe chưa!” Mẹ Hoàng Việt quan tâm nói.
“Vâng, mẹ!” Hoàng Việt cảm thấy ấm áp trong lòng.
“Anh, em phải về rồi, đây là số điện thoại của em, ......, anh lưu lại đi, nếu có gì cần cứ liên hệ với em!”
“Ừ, ok chú em, chuyện hôm nay anh cảm ơn, cần anh cho đàn em đưa chú về không, cũng khuya lắm rồi đấy!”
“Dạ vâng, không hề gì, em bắt Grab cũng được ạ, để bọn họ ở đây chiếu cố anh!”
“Ok chú, chúc ngủ ngon, anh phải chợp mắt một tí đã, chú quả thật là đáng gờm, tuổi trẻ tài cao, ha ha!” Anh Vinh Mặt Sẹo cười nói, ngay sau đó vẫy vẫy ra hiệu hắn mau mau đi đi.
Hoàng Việt bước ra khỏi bệnh viện, viện phí đã do các đàn em của anh Vinh chi trả, bọn họ đều cúi đầu chào hắn trước khi hắn ra về, tỏ vẻ vô cùng kính trọng.
Cầm đt đặt ứng dụng Grab về nhà mình, rất nhanh thì xe đến, Hoàng Việt ngồi lên xe, đã lâu cậu không ra đường vào đêm khuya như vầy, ngắm cãnh phố phường lên đèn buổi khuya cũng rất thú vị đấy chứ.
“Cướp...Cướp....A....!” Bỗng nhiên, một chiếc xe Exciter băng ngang qua, giật giỏ xách của một chị gái đi xe LEAD.
Thầm hô không ổn, Hoàng Việt ngay lập tức nhảy xuống Grab, để lại anh tài xế hoang mang không biết cậu choai choai này muốn làm gì.