Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

chương 304: đến võ đang

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngoài Bắc Minh Thần Công ra, còn có một môn võ công khác cũng hút lấy nội lực của người khác đó chính là Hấp Tinh Đại Pháp, có điều môn võ công này có rất nhiều hạn chế, như buộc phải tán công nên Hoàng Việt cũng không thèm dùng, Bắc Minh Thần Công so với nó thì cao minh hơn rất nhiều, tuy nhiên Bắc Minh Thần Công cũng có một nhược điểm đó là không làm gì được môn Dịch Cân Kinh của Thiếu Lâm, đại khái là khi Hoàng Việt đối đầu với cao tăng phái Thiếu Lâm thì coi như môn công pháp này vô dụng.

Ngoài ra, những cao tăng Thiếu Lâm cũng là những cao thủ về thể tu, công pháp Dịch Cân Kinh cũng là một môn công pháp luyện thể rất cao thâm, có thể tẩy tủy, môn công pháp này cũng có giá gấp lần Phách Thể Vân Vũ Quyết, cao đến tỷ tích phân, tuy rằng giờ đây Hoàng Việt còn hơn ngàn tỷ tích phân nhưng hắn cũng không muốn lãng phí, dù gì theo hắn, hiện tại thể chất của mình đã cực kỳ cứng cỏi rồi, trừ phi đối địch với cao thủ cũng luyện Bắc Minh Thần Công, nhưng hắn không nghĩ trên giang hồ còn có ai luyện thành Bắc Minh Thần Công nữa đâu, trong thế giới thật này làm sao có thể còn có Đoàn Dự chứ? hắc hắc...

Hoàng Việt cũng đang phân vân, không biết mình có nên đánh ngất tên Phương Nguyên, sau đó cướp lấy danh ngạch đi tham dự đại hội thay hắn hay không, dù gì đây cũng là một cơ hội cho hắn được diện kiến những cao thủ võ lâm, khi mà tuy rằng đây là cuộc tranh tài giữa những đệ tử nhưng hẳn là những bậc trưởng bối cũng sẽ đến dự, biết đâu còn có thể gặp được giáo chủ Minh giáo Dương Siêu Quần, nếu như hắn trộm được công pháp Cửu Dương Thần Công từ Dương Siêu Quần thì, hắc hắc, tiết kiệm được cả trăm tỷ tích phân đó à...

Quan trọng hơn, đây là một dịp rất tốt để kiếm tích phân, thử nghĩ xem, tuy rằng phái Võ Đang mạnh, nhưng nếu có thể dễ dàng đả bại chư hiệp của các môn phái, đăng đỉnh đệ nhất, chắc hẳn sẽ khiến giang hồ rúng động, hàng ngàn tỷ tích phân thu về là ít, dù gì đây cũng không phải là một cuộc thịnh hội nho nhỏ như ở nước Việt, cũng không phải chỉ chuyên về lĩnh vực cờ vây, mà là đại hội võ lâm giữa các thiếu niên cao thủ, mà trong Thiên Đảo, ngoài võ công ra, còn gì được quan tâm hơn nữa chứ?

"Phương Nguyên sư huynh, lần thịnh hội giao lưu giữa các môn phái lần này, huynh nắm chắc chứ?" Lúc này, Yến Đức Nhuận sư huynh cũng khá tò mò, Phương Nguyên sư huynh đã dồn quá nhiều tâm sức cho cờ vây, không biết lần này trong đại hội tỷ võ, huynh ấy có thể đại triển thần uy hay không.

"Đệ thật là, còn có ai thắng được tên Hồng Bảo của phái Hành Sơn sao?" Từ Chính Sơ sư huynh trách mắng, làm cho Yến Đức Nhuận cũng phải gãi gãi đầu, cũng phải, cho dù là thiếu chủ của Minh Giáo, Dương Siêu Phong cũng chỉ có cảnh giới Hậu Thiên sơ kỳ sơ giai a, mà tên Hồng Bảo, nếu như hắn thuận lợi tiếp nhận tu vi, hẳn là cũng đột phá đến Hậu Thiên sơ kỳ trung giai đó à...

Giữa Hậu Thiên trung kỳ và Hậu Thiên sơ kỳ, tuy chỉ cách nhau một chữ, nhưng đó là khoảng cách cực kỳ lớn, muốn tu luyện qua cảnh giới này, người có thiên phú tầm thường cả đời cũng đừng mơ, dù là Vô Nhai Tử tiền bối cũng phải mất năm tu luyện mới thành công, thế mới nói, năm công lực của Vô Nhai Tử tiền bối là nhiều đến cỡ nào, tiếc là Phương Nguyên sư huynh.... ài...

"Xem ra lần này phái Hành Sơn sẽ làm giang hồ chấn động!"

"Tên Hồng Bảo đó cũng quá đáng sợ đi!"

"Hắn đúng là kỳ tài kỳ thuật!"

Các sư huynh đệ đi phía sau cũng âm thầm nghị luận, Phương Nguyên sư huynh tuy nghe được, nhưng cũng không tiện nói gì, ai bảo mình kỹ không bằng người đây, tuy rằng hắn là người rất hiếu thắng nhưng cũng không phải người ngu, thôi thì sau này gặp đối phương mình tránh xa xa ra một chút là được rồi, tên đó dù gì thiên phú võ học cũng yếu, sau này nhất định mình sẽ vượt qua hắn thôi...

Hoàng Việt cùng các sư huynh đệ chậm rãi lên núi Võ Đang, đây là lần đầu tiên Hoàng Việt đến ngọn núi này, hắn cố lộ ra không khỏe lắm để các sư huynh tránh nói chuyện với hắn, dù gì các vị sư thúc sư bá, Hoàng Việt cũng không quen, tốt nhất là thời gian này Hoàng Việt nên ít xuất hiện, âm thầm quan sát mọi người, còn nếu như bị ép vào thế khó, thì hắn hỏi hệ thống là được.

Hệ thống giờ phút này cũng đã giải khai công năng hỏi đáp cho Hoàng Việt rồi, ngoại trừ cao thủ cảnh giới Hậu Thiên hậu kỳ ra, tất cả mọi thứ ở dưới đẳng cấp này hệ thống đều có thể giải đáp cho hắn, lúc này Hoàng Việt mới biết, trên Thiên Đảo, cao thủ Hậu Thiên nhiều vô số a, mỗi môn phái, có chừng hơn cao thủ Hậu Thiên, tính ra trên Thiên Đảo, cao thủ Hậu Thiên cũng cao hơn người đó à...

Nhất là Minh Giáo, ngoài Tứ Đại Hộ Pháp ra, còn có Tả Sứ, Hữu Sứ, cùng các Đường Chủ là cao thủ cảnh giời Hậu Thiên đó à, còn có nhiều hơn hay không thì Hoàng Việt tạm thời cũng không cần quản, nhưng hẳn là không ít đi, dù sao con trai Dương Siêu Phong của Dương Siêu Quần cũng là cao thủ cảnh giới Hậu Thiên cơ mà.

"Phong Mậu sư đệ, đệ không khỏe à, sao không thấy nói gì!" Trên đường lên núi, Yến Đức Nhuận sư huynh quan tâm hỏi Hoàng Việt, Hoàng Việt cũng đã biết, bình thường mối quan hệ giữa Phong Mậu và Yến Đức Nhuận rất tốt, huynh ấy là một người rất dễ gần, làm Hoàng Việt cực kỳ có hảo cảm.

"Đệ không sao, chỉ là ăn phải đồ bẩn thì phải, có chút đau bụng, hắc hắc!"

"Đệ thật là, thói quen thích ăn bậy vẫn là không bỏ được!"

"Yến sư huynh, huynh có nhớ Thái sư phụ không!" Hoàng Việt thử hỏi thăm, hắn cũng muốn biết vị chưởng môn của phái Võ Đang trong mắt những đệ tử là người như thế nào.

"Hỏi thừa, lúc nào huynh chả nhớ Thái sư phụ chứ, chúng ta đi lâu như vậy, Thái sư phụ hẳn là lo lắng lắm đây, còn Phương sư bá, Phương sư bá hẳn là nhớ Phương sư huynh muốn điên rồi!"

"Hì hì, thế theo huynh, Thái sư phụ có nhớ đệ nhiều không?"

"Hừ, đệ suốt ngày chỉ ham nghịch ngợm, Thái sư phụ là lo lắng cho đệ nhất đấy, đến huynh còn phải ghen tị nữa mà!"

"Ha ha!"

Mọi người đi chừng vài chục phút, cuối cùng cũng lên được núi, đập vào mắt Hoàng Việt là phong cảnh nên thơ, từ nãy đến giờ hắn cũng quan sát địa thế của phái Võ Đang, quả thật là một chốn rất tốt đê tu hành, linh khí dồi dào, luyện võ ở đây chắc chắn sẽ thăng tiến rất nhanh, xem ra Trương Tam Phong tiền bối đúng là có ánh mắt nhìn xa trông rộng đó à...

Mọi người đi qua một cái cổng lớn, phía trên có khắc chữ Võ Đang Phái, làm Hoàng Việt cũng phải cảm thấy hào hùng, không ai ngờ được, hôm nay hắn lại đến tận nơi của phái Võ Đang, người ta nói, cội nguồn võ học xuất phát từ Thiếu Lâm, nhưng những thứ cao siêu nhất của Đạo Giáo, thì được truyền lưu ở phái Võ Đang đó à...

Nơi này cũng là xuất phát điểm của môn võ Thái Cực Quyền, nếu như Lý lão mà biết Hoàng Việt được đặt chân lên phái Võ Đang, được diện kiến chưởng môn của Võ Đang phái, hẳn là sẽ ghen tị chết mất, Hoàng Việt quyết định, một ngày nào đó, phải dẫn Lý lão đích thân tới đây, để cho ông được tu hành trên ngọn núi này, trở thành một trong những vị Tông Sư của làng võ học.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio