Chờ Tiểu Thất đi chừng mấy lượt, quay trở lại trạch viện rồi, Hoàng Việt mới nhẹ nhàng nói với hắn: "Cởi quần ngươi ra!"
"Nhưng mà..." Tiểu Thất lúc này vô cùng ngại, trong quần hắn chẳng phải không còn gì rồi sao, đối phương đây là muốn làm gì?
"Không sao!" Hoàng Việt trấn an, sau đó lấy ra một cái giống như là cái ấy, cái đó cắt rời, chính xác là cái ấy giả mà hắn hối đoái từ hệ thống, nhìn giống như thật, với kỹ năng Y Tiên của hắn, có thể giúp Tiểu Thất đi tiểu bình thường, nhưng chức năng kia chắc chắn là không làm được rồi.
"Ngài... ngài muốn làm gì!" Tiểu Thất bẽn lẽn nói.
"Làm một cái giả cho ngươi, yên tâm, không ảnh hưởng gì!"
Nghe Hoàng Việt thấy vậy, Tiểu Thiết cũng không biết làm gì hơn là phối hợp, Hoàng Việt sau khi gắn lại, khâu lại cho hắn rồi, thì dặn dò hắn cách tự tháo chỉ, thật ra, Hoàng Việt làm vậy cũng là muốn bảo toàn tính mạng cho Tiểu Thất, biết đâu sau này có người ác độc muốn truy sát những tên học được Quỳ Hoa Bảo Điển, hắn lục tìm trong hàng triệu người những người thái giám, như vậy chẳng phải Tiểu Thất sẽ chết sao, tuy rằng khả năng này có thể khó mà xảy ra nhưng cũng không phải không thể, vì vậy Hoàng Việt phải làm như vậy mới yên tâm.
"Đa tạ thiếu hiệp!" Tiểu Thất cảm động khôn xiết, vốn hắn còn cho rằng sau này mình đi tiểu còn phải giống như đàn bà đây...
"Được rồi, rời khỏi tòa thành này đi thôi... Nhớ... học xong công pháp phải tự hủy!"
Hoàng Việt nói xong, sau đó cũng rời đi luôn, tin tưởng tin tức Quỳ Hoa Bảo Điển xuất hiện trên võ lâm sẽ khiến nhân sĩ chấn động, rất nhiều người sẽ truy tìm những người sở hữu bí kíp, mấy người này, Hoàng Việt cho rằng sống sốt sẽ chưa đến phần , đương nhiên, muốn trở thành cao thủ võ lâm nào có thể không trải qua trả giá, hẳn là những người đó khi nhận được cuốn bí kíp từ tay Hoàng Việt cũng đã ý thức được điểm ấy đi...
...
Phái Hằng Sơn, thành Đông Kiếm.
Hoàng Việt sau hai ngày bôn ba cũng đã tới đây, đây cũng là địa điểm cuối cùng của hắn trong lần bôn ba lần này, lần này, hắn muốn chơi một vố lớn, cực kỳ lớn, rất có thể sẽ làm thay đổi vận mệnh của giới Võ Lâm, môn công pháp hắn muốn công khai ư, không gì ngoài Cửu Dương Thần Công, có điều chỉ là một tầng đầu.
Nhưng chỉ một tầng đầu tiên của Cửu Dương Thần Công, môn Võ Công độc môn của Minh Giáo cũng đã đủ để cho những tên tam lưu cao thủ trở thành cao thủ nhị lưu, tức từ Ám Kình tu luyện đến Hóa Kính, hắn còn sẽ lan truyền tin tức Cửu Dương Thần Công tầng thứ hai có vẻ cũng đã bị người lấy được, tin tức này một khi truyền ra, hẳn là sẽ dẫn lên một hồi phong bạo, Minh Giáo sẽ càng tạo áp lực đối vối Ngũ Nhạc Kiếm Phái, Võ Lâm sẽ không còn ngày tháng yên bình.
Có thể nói, Hoàng Việt tuy rằng không phải là cao thủ đệ nhất giang hồ, nhưng hắn có thể thay đổi toàn bộ thế cục giang hồ, mà trước hay muộn gì thì giang hồ cũng sẽ phủ phục ở dưới chân hắn thôi, phải biết chỉ cần có đủ tích phân, hệ thống hoàn toàn có thể giúp hắn trong thời gian ngắn đột phá đến cảnh giới Hậu Thiên đỉnh phong đó a, Bán Bộ Tiên Thiên cũng không phải là không thể.
Nghĩ vậy, Hoàng Việt lập tức thực thi kế hoạch, trước tiên, hắn cần phải sao chép chừng mấy ngàn bản Cửu Dương Thần Công đã.
Dĩ nhiên, hành vi này của Hoàng Việt cũng có thể coi là tạo phước cho giang hồ, chỉ riêng nhiêu đó thôi là đã đủ thu hồi vốn rồi, chớ nói là sẽ làm cho Võ Lâm náo loạn, việc xung quanh địa vực của Ngũ Nhạc Kiếm Phái lần lượt xuất hiện những môn võ công đỉnh tiêm sẽ khiến nơi này trong thời gian ngắn sẽ là nơi người người đổ dồn về.
Sáng hôm đó, Hoàng Việt thuê một cửa hàng, hóa trang thành một ông lão tầm tuổi, trước cửa cửa hàng, Hoàng Việt treo một tấm bảng: "Bí kíp Cửu Dương Thần Công, tệ một quyển."
Dần dần, người dân cũng thức dậy, đi trên đường phố, ai ai nhìn qua cửa hàng này cũng mắng một câu: "Lão già điên!"
Nhưng cũng không phải không có người hiếu kỳ là giả hay thật, vài phút sau, Hoàng Việt thấy có một cậu nhóc tầm tuổi chạy vào hỏi: "Lão bá, bí kíp Cửu Dương Thần Công là thật sao?"
"Dĩ nhiên rồi, lão bá già không lừa trẻ không gạt, bí kíp là thật, nhưng chỉ có một tầng đầu!"
"Cho con một quyển!" Đứa trẻ có vẻ cũng không thiếu tệ, quả thật trong Đông Kiếm thành hay trên Thiên Đảo, tệ chỉ là một con số rất nhỏ, mua về xem thử hắn là cũng không mất mát gì.
"Được! Nếu con tu luyện thành công, sau này nhất định phải trở thành người nghĩa hiệp, giúp ích cho giang hồ!"
"Vâng, đa tạ lão bá!" Đứa trẻ cười hắc hắc, chạy ra ngoài, lúc này, ngoài cửa, đám đông đang chỉ trỏ vào đứa nhóc cười châm biếm, mà không biết được sau này đứa bé này cũng đã trở thành một phương thiếu hiệp.
Sinh ý của Hoàng Việt bán quả thật rất không tốt, đến tầm trưa cũng chỉ có khoảng hơn người tới mua, nhưng đáng mừng là sau một buổi chiều, những người đã mua liền tới đòi mua thêm, nhưng Hoàng Việt cũng chỉ bán cho mỗi người tối đa mười quyển, dần dần khi thấy được có nhiều người đến mua như vậy, những người khác cũng ôm lòng hiếu kỳ thử mua về xem sao, chuyện này thậm chí còn đến tai phủ thành chủ, sáng hôm sau, phủ thành chủ cho người đến dẹp quán, có điều đều bị Hoàng Việt đánh bay hết, lúc này thì người ta mới đổ xô tranh mua, giẫm đạp lên nhau thề phải có một quyển, tiếc là Hoàng Việt bán cũng đã hơn một nửa rồi, vẫn còn rất nhiều người chưa mua được.
"Cho ta, cho ta!"
"Lão bản, ta trả tệ!"
"Lão bản, ta ra giá gấp lần!"
Đám đông chen chúc lẫn nhau, nhưng Hoàng Việt lắc đầu nói: "Dẹp tiệp, bán sạch rồi!"
"Không được, ta phải tìm người kia nhờ sao chép lại!"
"Đúng vậy!"
Đám đông liền tản đi, cũng không ai dám khiêu khích quyền uy của Hoàng Việt, Hoàng Việt cười lạnh, sau đó cũng lên đường rời khỏi Đông Kiếm Thành, mấy ngày hôm nay cũng tốn khá nhiều thời gian của hắn rồi, mà cũng thu được hơn tỷ tích phân, coi như không uổng, bây giờ thì hắn phải chuẩn bị lên đường đến Minh Giáo, tham dự đại hội thiên tài lần này thôi...
Hoàng Việt cũng không nán lại tại Đông Kiếm Thành lâu, hắn chỉ quan sát tình hình bí kíp thế nào nửa ngày, ăn uống no say một chút, sau đó liền rời đi, nửa ngày hôm nay, thành Đông Kiếm phải nói đại loạn, chúng võ giả lùng sục muốn có một bản bí tịch Cửu Dương Thần Công, còn phải hỏi sao, cơ hội nhanh chóng đột phá Hóa Kính cùng sở hữu Dương Chi khí ở trong tầm tay, làm sao có thể không biết nắm bắt, tuy vậy những người có được bí tịch sau khi xác thực là thật hầu hết đều đã tìm chỗ ẩn nấp rồi.
Hoàng Việt liền lên đường rời đi, hắn phải hướng về phía Đông của Thiên Đảo, hiện nay hắn đang ở hướng Tây Bắc, cũng là địa phận của Ngũ Nhạc Kiếm Phái, hướng lên trên một xíu chính là Võ Đang, Minh Giáo nằm ở phía Đông, đi khoảng chừng không tới một tuần là sẽ đến.
Hoàng Việt cũng không vội lên đường, trên đường đi, hắn cố ý tung ra tin tức, sao cho nó truyền đến phương Nam, khi đó hẳn là tích phân sẽ tăng lên vùn vụt, tuy rằng mọi người hầu hết sẽ có thái độ nghi ngờ, nhưng dần dần tin tức cũng sẽ càng ngày càng được nhân sĩ xác thực, dù sao giấy không gói được lửa à...
"Tiểu tử! Phái Hoa Sơn có phải đi đường này không?" Đang đi trên đường, lúc này Hoàng Việt đã dịch dung thành Phong Mậu, thì hắn thấy có một tên trung niên tầm tuổi, mặt mũi anh tuấn, mặc cho mình bộ áo bào trắng, rất thanh thoát, người này cưỡi một con ngựa trông rất oai vệ, khá tò mò, Hoàng Việt cũng muốn biết hắn là ai, liền hỏi hệ thống.
"Tra xét hảo cảm!"
"Đinh! Hảo cảm của Đoàn Hiệp: Không quen không biết!"
"Đoàn Hiệp????" Hoàng Việt mộng bức rồi...