Hai ngày sau, Hoàng Việt nhận được tin rằng trước khi thi đấu sẽ tổ chức một buổi đàm đạo dành cho các tuyển thủ, cũng là dịp để các tuyển thủ của các môn phái trò chuyện với nhau, làm quen lẫn nhau, dù rằng đa phần đều đã biết nhau từ trước nhưng do địa lý xa xôi, tuyển thủ của các môn phái cũng không biết về nhau nhiều, đây tuy là một trận chiến liên quan đến phân bố tài nguyên, cạnh tranh rất gay gắt nhưng cũng không phải là quá khốc liệt, cũng sẽ không đánh đến người sống ta chết mà là điểm đến thì dừng, do vậy các tuyển thủ vẫn là có thể cùng nhận thức lẫn nhau qua buổi đàm đạo lần này được.
Buổi đàm đạo này sẽ diễn ra vào chiều nay, do tên Dương Siêu Phong đứng ra chủ trì, có điều, Hoàng Việt thật sự không muốn đi, hắn cũng không nhận thức người của những môn phái này, vả lại đối với hắn, buổi đàm đạo này hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì cả, những tên tiểu bối trong võ lâm này, cho dù là Dương Siêu Phong cũng chỉ có cảnh giới Hậu Thiên sơ kỳ cao giai, so với hắn thì kém xa, tại sao Hoàng Việt phải ngồi cùng bàn trò chuyện với bọn hắn chứ?
Nhưng nghĩ lại, đây dù gì cũng là cơ hội để gặp mặt Bạch Ngưng Sương, hắn cũng tò mò muốn biết cô nàng này trông nhan sắc như thế nào, nên là vẫn quyết định đi thử, chứ đối với Hoàng Việt, phái Võ Đang cũng chỉ là một nơi hắn tạm thời trú chân mà thôi, trong thâm tâm Hoàng Việt, hắn vẫn là người của môn phái Vân Việt đó à...
Chiều hôm đó, Hoàng Việt đi theo người phụ trách tiếp đón, đến một đình viện trang nhã, từ xa xa, Hoàng Việt có thể thấy từng vị thiếu niên nhân kiệt ngồi ở mấy chiếc bàn đá được dựng sẵn, những thiên tài cùng tách ra trao đổi với nhau, chính phái ở một bên, tà phái ở một bên, trung lập ở một bên, tổng cộng có gần người.
Trong đó, Thiếu Lâm, Nga Mi, Thúy Yên, Côn Luân, phái Ngũ Nhạc, Thanh Thành và phái Võ Đang của Hoàng Việt là thuộc chính phái, các bang phái như Cái Bang, Thiên Hạ Hội, Trường Lạc Bang, Đoàn Thị Đại Lý là thuộc về trung lập, còn lại là tà phái, Hoàng Việt có thể thấy và đoán ra được người nào thuộc môn phái nào sau khi nhìn trang phục của mỗi người, hôm nay chỉ có những người thi đấu mới được phép đên đây, nên số người lộ ra có chút thưa thớt.
"Ồ... Là người phái Võ Đang!" Thấy Hoàng Việt bình thản bước đến, đám đông lập tức ngưng thần nhìn vào, bọn họ cũng đã nghe được đại diện phái Võ Đang lần này không phải Phương Nguyên, tin tức của các môn phái cũng rất linh thông, chuyện Phương Nguyên bị người này đánh bại cũng đã truyền vào trong tai mỗi người.
"Ngoại hình không có gì nổi bật!"
"Trông có vẻ đê hèn!"
"Quá tầm thường!"
Đám đông thiên tài, đặc biệt là những tên của tà phái nhìn vào Hoàng Việt với ánh mắt khinh rẻ, Phương Nguyên bọn họ cũng biết, tuy không quá kém nhưng cũng không phải cao thủ đỉnh tiêm, một tên đánh bại Phương Nguyên hẳn cũng chẳng có hay ho gì, bọn họ vừa cảm nhận được cảnh giới Hóa Kính hậu kỳ của Hoàng Việt là đã bĩu môi, xem ra lại một tên đến tham dự cho có.
Hoàng Việt thử nhìn chung quanh xem có tên Hồng Bảo đến hay không, đúng là như suy nghĩ của hắn, tên Hồng Bảo đúng là thật sự không dám ló mặt.
Lúc này, tên đại đệ tử của phái Ngũ Độc thấy vậy, khinh bỉ nhìn Hoàng Việt, tràn đầy ngạo ngễ bước tới, quát to: "Tiểu tử, từ đâu nhô ra, mau giới thiệu!"
"Ngươi nói ta?" Hoàng Việt thấy đối phương nhằm vào mình, có chút tức giận, đặc biệt là hắn rất không ưa người của phái Ngũ Độc, đang tính cho tên này một trận thì người cao tăng đệ tử của phái Thiếu Lâm bước lại gần quát: "Cao Ý, ngươi đừng quá đáng!"
"Hắc hắc, Huyền Đạt, chỉ là hỏi thăm một chút thôi mà!" Tên Cao Ý cười hề hề nhìn về Huyền Đạt, sau đó nhìn Hoàng Việt, làm ra động tác cắt cổ, rồi quay người đi, tiếp tục lại gần trò chuyện với đám người Dương Siêu Phong.
"Phong Mậu thí chủ, đã lâu không gặp!" Huyền Đạt nhìn về Hoàng Việt, tuy không quá coi trọng nhưng cũng không kém lễ nghi.
"Đa tạ Huyền huynh!" Hoàng Việt cũng không nói gì nhiều, lúc này, ánh mắt của hắn khẽ chuyển, nhìn về hàng ngũ của chính phái, thì thấy được một thân ảnh lộng lẫy.
"Hít hà..." Hoàng Việt thở dốc một hơi, quả thật, hắn đang bị choáng ngợp.
Cô gái kia, quả là quá đẹp đi, hắn không biết nên dùng từ ngữ gì diễn tả vẻ đẹp của cô ấy, tuy không phiêu nhiên xuất trần như hắn tưởng tượng, nhưng cô ta giống như một búp sen mọng nước, hồng hào trang nhã, tuy vậy khí chất không phải là vẻ e lệ, ngại ngùng, mà là cực kỳ kiêu sa, nét tự tin hiện rõ trên khuôn mặt, nhìn cô ta thoải mái đàm đạo với mấy người phái Thúy Yên, Côn Luân, Thanh Thành, từ cách nói chuyện giống như đang chỉ điểm đối phương này khiến cho Hoàng Việt có thể biết được cô nàng này hẳn là một người có ngạo khí rất lớn.
Hoàng Việt cũng bình thản bước lại gần, vừa rồi đám người của chính phái cũng quét mắt nhìn qua nhưng thấy Huyền Đạt can thiệp thì cũng không để tâm đến Hoàng Việt nữa, tuy rằng Võ Đang là một phái lớn nhưng đại đệ tử của phái Võ Đang lần này là người xao nhãng tu luyện mà chuyên tu kỳ đạo, nên cũng không được kính trọng quá nhiều, dường như do vậy mà bọn họ cũng không xem Hoàng Việt vào mắt, chỉ chắp tay chào sau đó tiếp tục thảo luận về võ học.
Hoàng Việt cũng không để ý là mấy, cảm thấy mọi người dường như cũng không chào đón mình, ngoại trừ Huyền Đạt ra, chỉ có sư tỷ của phái Thúy Yên là đôi lúc nhìn về Hoàng Việt đầy ẩn ý, có lẽ cô cũng biết mối quan hệ giữa Hoàng Việt và Trần Mộ Hoa đi, tuy rằng cô cảm thấy khá có thiện cảm với Hoàng Việt tuy vậy cũng khá lo là nếu tiếp xúc quá gần với Hoàng Việt có thể khiến cho Hoàng Việt để ý tới mình không, dù gì mối quan hệ của cô và Trần Mộ Hoa cũng rất tốt.
Sau khi cùng Huyền Đạt nói chuyện đôi lát, chủ yếu là đối phương tò mò tại sao mình có thể thắng được Phương Nguyên, sau khi giải thích xong, Hoàng Việt cũng không nói không rằng, quay người rời đi, nói thật, Bạch Ngưng Sương có đôi chút làm hắn thất vọng, tuy rằng dung mạo của đối phương rất dễ coi nhưng có vẻ không thân thiện chút nào.
Nhưng còn chưa chờ Hoàng Việt đi xa, hắn có thể nghe được một tiếng quát lớn kèm theo nội lực truyền đến từ sau lưng: "Đứng lại!!"
"Có chuyện gì?" Hoàng Việt không hề ảnh hưởng chút nào bởi luồng âm thanh mang theo nội lực này, lạnh nhạt nhìn về phía đối phương, không ai khác chính là nam thanh niên con trai chưởng môn Minh Giáo Dương Siêu Quần.
"Ngươi cho rằng đây là đâu? Muốn tới là tới, muốn đi là đi?" Dương Siêu Phong còn chưa lên tiếng, Cao Ý đã quát to chất vấn.
"Ta muốn đi hay không là quyền của ta, ngươi nghĩ ngươi có tư cách cản ta?" Hoàng Việt vẫn không hề động dung, nhìn đối phương không khác gì nhìn sâu kiến.
"Hỗn xược!" Cao Ý không nhịn được thái độ của Hoàng Việt, lập tức lướt tới, tung ra một chưởng, muốn chưởng vào giữa ngực Hoàng Việt.
"Vù!" Nhưng còn chưa chờ hắn đánh vào, từ trong lòng bàn tay của Hoàng Việt đã bay ra một chiếc ám khí, đây là hắn rút từ Linh Điền Không Gian ra, hẳn là cũng không ai nhìn thấy, nó bắn thẳng về giữa bàn tay của tên tuyển thủ phái Ngũ Độc.
"A!!!" Cao Ý trúng đòn đau, chiếc phi đao găm vào giữa tay hắn, nói rõ lực đạo rất cao, khiến hắn không ngừng đạp bước về sau, ôm tay rên rỉ.
"Vù...vù!" Còn chưa chờ Hoàng Việt lên bồi cho hắn một chưởng, đã có hai chiếc phi đao khác bắn thẳng về phía Hoàng Việt, độ xoắn cực mạnh, vừa nhìn đã biết không phải bình thường.
Lúc này, đám đông đã không còn có thể thảo luận dược nữa, ai nấy dõi mắt nhìn về một màn này, sự việc vừa rồi diễn ra quá nhanh đi, Huyền Đạt còn đang định tiến tới ngăn cản đã bị Dương Siêu Phong chặn lại, còn Bạch Ngưng Sương thì đầy hứng thú nhìn xem rốt cuộc một màn này kết quả thắng cuộc sẽ nghiêng về người nào.
Đúng vậy, hai chiếc phi đao kia được ném ra từ tên Châm sư huynh của phái Đường Môn, tên này vừa rồi khi thấy Hoàng Việt ném ra phi đao lực đạo rất cao thì cũng có chút bất ngờ, nhưng hắn hoàn toàn tự tin về độ xoắn khi ném phi đao thì Hoàng Việt hoàn toàn kém xa hắn.