Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

chương 327: phong mậu ca ca thật bá khí a!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lần lượt kết quả của những cặp đấu được công bố, phái Ngũ Độc gặp phải phái Hoa Sơn, phái Đường Môn gặp phải phái Thanh Thành, phái Côn Luân gặp phải Cái Bang, Thiếu Lâm thì gặp phải Thiên Ưng Giáo, còn những cặp đấu khác Hoàng Việt cũng không quá quan tâm.

Hắn đi về phía chỗ ngồi của mình, chờ người phụ trách gọi tên lên thi đấu, từ xa xa, Hoàng Việt có thể thấy trong hàng ngũ phái Thúy Yên, Trần Mộ Hoa khuôn mặt đầy lo lắng nhìn hắn, nhưng cô nàng cũng không dám chạy về phía hắn, dù gì ở đó còn có sư cô, đại sư tỷ của nàng.

Hoàng Việt trao cho cô một ánh mắt yên tâm, sau đó nhắm mắt chờ đợi, ba trận đấu đầu tiên giữa các môn phái nhỏ hắn không có bao nhiêu hứng coi, đám đông võ giả nhìn thấy Hoàng Việt không hề chú tâm quan sát đến các trận chiến thì có vẻ như không quá hài lòng, thiếu niên này, thật sự không muốn từ trong những trận chiến này học hỏi chút gì sao?

Ba trận đầu nhanh chóng trôi qua, mỗi trận đấu các tuyển thủ giải quyết nhau cũng không cần quá phút, vì thực lực giữa từng người đều có chênh lệch, chứ nếu từng tên đệ tử thực lực đểu sêm sêm nhau thì có khi đánh cả ngày vẫn chưa xong.

"Trận thứ tư, Bạch Ngưng Sương của Nga Mi đấu với Phong Mậu phái Võ Đang!" Người chủ trì đại hội hô lớn, nội lực ngoại phóng vang khắp toàn trường.

Hoàng Việt khẽ mở ra hai mắt, nhìn về Bạch Ngưng Sương, người sau khuôn mặt không có chút động dung nào, cũng phải, Hoàng Việt cao lắm chỉ có thể là Hóa Kính đỉnh phong, làm sao có thể đánh thắng nổi một người cảnh giới nửa bước Hậu Thiên như cô được chứ?

Hoàng Việt lúc này cũng chả buồn xem độ hảo cảm của Bạch Ngưng Sương dành cho mình, đối với hắn, đối phương cũng chỉ là người qua đường, hắn chỉ có chút hứng thú về dung nhan cô ta, chứ giữa hai người chẳng có gì để mà nói cả.

"Mời hai tuyển thủ lên đài!" Người chủ trì tiếp tục hô, Hoàng Việt cũng lập tức nhảy lên lôi đài, trận chiến này, hắn muốn thắng một cách đơn giản, dứt khoát nhất.

Bạch Ngưng Sương thân hình phiêu hốt, nhẹ nhàng uyển chuyển, quả thật khiến cho vô số võ giả bị hớp hồn, mỹ nữ xứng anh hùng, ở đây ai mà không phải anh hùng, nào có thể giấu được ánh mắt thèm khát nhìn về vị đệ nhất mỹ nữ.

"Xin chỉ giáo!" Hoàng Việt đứng đối diện đối phương, chắp tay, quả thật, nếu ra tay quá nặng với con gái, lại là con gái xinh đẹp như thế này, Hoàng Việt đúng là không nỡ, thôi thì dùng chiêu thức đánh bại cô ta là được, hắn cũng không muốn đả thương đối phương.

"Chỉ giáo!" Bạch Ngưng Sương nói xong, rút kiếm, thi đấu ở thiên tài đại hội lần này được phép thoải mái dùng vũ khí, dĩ nhiên cũng là do tất cả đều là cao thủ, tuy nói đao kiếm không có mắt nhưng chỉ cần không phải cố ý thì vẫn có thể dừng lại kịp thời.

Hoàng Việt cũng mang một thanh kiếm theo, hắn là người của Võ Đang, dĩ nhiên cũng sẽ dùng Thái Cực Kiếm, trong kỹ năng Thái Cực Quyền của hệ thống cũng bao quát cả dùng kiếm, kiếm pháp của Hoàng Việt cũng không hề kém cạnh quyền pháp là bao, Hoàng Việt cũng đã nghe qua rất nhiều về kỹ năng kiếm thuật của phái Nga Mi, kể cả trong phim ảnh, chẳng phải phái Nga Mi sau này có người sở hữu Ỷ Thiên Kiếm sao, chẳng qua không biết ở ngoài đời thật có chuyện như vậy không à?

Bạch Ngưng Sương cũng không cho Hoàng Việt suy nghĩ nhiều, lập tức lướt tới, vung kiếm đâm thẳng về phía Hoàng Việt, Hoàng Việt cũng không hề ái ngại, đấu kiếm pháp với đối phương.

"Keng!"

"Keng!"

Thanh âm va chạm của kiếm không ngừng vang lên, tất cả người ở đây ít nhiều cũng nghe qua về Thái Cực Kiếm của phái Võ Đang, đều biết hẳn là kiếm thuật của Hoàng Việt cũng sẽ không tệ, dù gì Hoàng Việt đấu kiếm có thể thắng Phương Nguyên của phái Võ Đang cơ mà, nhưng cũng không ai cho rằng Hoàng Việt có phần thắng, dù gì Bạch Ngưng Sương của phái Nga Mi vẫn là chuyên về luyện kiếm thuật, chứ không phải luyện thêm quyển thuật quá nhiều.

"Hảo kiếm pháp!" Hoàng Việt vừa đánh, cũng phải tấm tắc khen, kiếm pháp của phái Nga Mi quả nhiên uyển chuyển, nhanh nhẹn, không quá quan trọng lực đạo nhưng kiếm chiêu phải nói là hết sức xảo quyệt, nhưng đối với Hoàng Việt thì cũng không phải là quá thâm ảo, chỉ là Hoàng Việt muốn xem tất cả thực lực của Bạch Ngưng Sương thế nào nên mới không vội kết thúc chiến đấu, dù gì hắn cũng muốn cho đối phương tâm phục khẩu phục.

"Ngươi cũng không tệ!" Bạch Ngưng Sương lúc này thật sự không giấu nổi ngạc nhiên, cô vốn biết Phương Nguyên của Võ Đang kiếm pháp rất khá, nhưng không ngờ tới lại có một người khác trong phái Võ Đang sở hữu kiếm pháp tinh diệu thế này, dĩ nhiên những người tiền bối có bối phận cao thì không nói làm gì, vấn đề là người thanh niên này còn rất trẻ tuổi, không lớn hơn cô bao nhiêu, xem ra cũng là nhất phương nhân kiệt.

"Keng!"

"Keng!"

Càng đánh, Bạch Ngưng Sương quả thật càng cảm thấy bất lực, tại sao tên này kiếm thuật lại tốt đến vậy, không phải Võ Đang vẫn luôn chủ tu quyền pháp sao? Bàn về kiếm pháp, Nga Mi của cô vẫn là nhỉnh hơn chứ?

Càng ngày, Bạch Ngưng Sương càng chắc chắn, mình không phải là đối thủ của đối phương trên phương diện kiếm thuật, vì tất cả kỹ năng kiếm thuật cô đều đã thi triển, nhưng không thể thắng được Hoàng Việt, xem ra bây giờ không nên đấu kiếm chiêu nữa, mà là so thực lực chân chính rồi.

"Bành!" Một thanh âm nội lực ngoại phóng vang lên, Bạch Ngưng Sương truyền nội lực vào thân kiếm, nội lực dọc theo bàn tay cô bám vào mũi kiếm, lúc này, một kiếm của cô sẽ có lực đạo lớn hơn trước rất nhiều, cho dù kiếm kỹ của Hoàng Việt có tinh diệu đến mức nào hẳn cũng sẽ bị đánh bại mà thôi.

"Ha ha!" Hoàng Việt không những không bối rối, ngược lại là rất bình thản ứng phó, hắn nhẹ nhàng vận ra nội lực tương đương với đối phương, không mạnh không yếu, giữ trạng thái trung hòa, dù gì cũng chưa đến lúc để hắn bộc lộ toàn bộ thực lực, chỉ cần phát huy nội lực ỏ cảnh giới sơ thành, tức Bán Bộ Hậu Thiên là đã đủ chế trụ cô gái này rồi.

"Ta không tin!"

Bạch Ngưng Sương không nhịn được quát, kiếm thuật mình thua kém thì thôi đi, đến nay ngay cả nội lực, đối phương cũng có thể ngăn cản được, chẳng lẽ đối phương thực sự cũng là nửa bước Hậu Thiên, rốt cuộc tên này từ nơi nào nhô ra? Vì sao từ trước đến nay cô không hề nghe qua danh tiếng của hắn?

Toàn trường lúc này ai nấy đều sững sờ, vừa rồi nhìn thấy Hoàng Việt trên kiếm kỹ thắng được Bạch Ngưng Sương, đã đủ cho bọn họ hết hồn hết vía rồi, phải nói bàn về kiếm thuật, tất cả tuyển thủ, cho dù là Dương Siêu Phong cũng đừng hòng chiếm thượng phong trước vị mỹ nữ này được, nay đệ tử của phái Võ Đang, một tên vô danh lại có thể thắng Bạch Ngưng Sương về kiếm thuật, đó đã đủ khiếp người lắm rồi, vậy mà bây giờ về mặt nội lực, Hoàng Việt lại có thể ngang hàng với Bạch Ngưng Sương sao?

Lúc này, Dương Siêu Phong khuôn mặt xám xịt, vốn hắn còn định dàn xếp cặp đấu để có thể gặp mặt Bạch Ngưng Sương ở chung kết, tuy rằng trận đầu Hoàng Việt gặp Bạch Ngưng Sương là do may rủi, nhưng những trận sau hắn hoàn toàn có thể can thiệp, hắn còn muốn đánh cho vị mỹ nữ này phải khâm phục tài hoa của hắn, từ đó ngưỡng mộ mà muốn làm ý trung nhân của hắn, nay bị Hoàng Việt phá đám hoàn toàn, làm sao hắn có thể nhẫn nhịn nổi?

"Đắc tội!" Hoàng Việt liền thi triển kiếm chiêu ở tầng thứ Đại Tông Sư, tuy rằng Bạch Ngưng Sương đã tiếp cận Đại Tông Sư kiếm thuật nhưng vẫn còn một rào cản khá nhỏ, một chiêu kiếm của Hoàng Việt lập tức trực chỉ vào giữa ngực của cô gái này, dường như chỉ cần cô ta cử động, lập tức giữa ngực sẽ xuất hiện một lỗ máu.

"Ngươi... Ngươi... Ngươi..." Bạch Ngưng Sương sững sờ, từ trước đến nay nào có người nam nhân nào dám vô lễ với nàng như vậy, đánh thắng thì coi như thôi đi, đằng này còn chỉ kiếm trước ngực nàng, đây rốt cuộc là vô tình hay cố ý?

Nhịn không được, Bạch Ngưng Sương mắng to: "Tên dâm tặc!", sau đó, nước mắt không nhịn được chực trào, "Hic...hic..."

"

Ách!"

"Thứ lỗi!"

Đám đông võ giả, nhất là vị sư cô của phái Nga Mi vô cùng căm phẫn, lập tức mắng to: "Hỗn đản", nhưng cũng không ai tiện nói gì, dù gì Hoàng Việt cũng đã không đả thương Bạch Ngưng Sương, chỉ là thủ đoạn có hơi ti tiện.

Hoàng Việt cũng không nói gì thêm, nhảy xuống võ đài, ngoảnh mặt quay đi mất, tiếc là hắn không thể nhìn thấy bộ dáng của Bạch Ngưng Sương lúc bấy giờ, khuôn mặt cô đầy căm tức, hai mắt như muốn bốc lửa, lúc này, Dương Siêu Phong cũng nhảy lên lôi đài nói: "Ngưng Sương, ta sẽ giúp muội hả giận!"

"Không cẩn!" Nói rồi quay người rời đi luôn.

Lúc này, toàn trường ở đây, nói đến người nào kinh ngạc nhất, dĩ nhiên không ai khác ngoài Trần Mộ Hoa, trận chiến vừa rồi, cô xem mà như si như say, Phong Mậu ca ca, huynh ấy thật là quá bá khí a!

"Đây thật sự là Phong Mậu ca ca sao?" Tâm tư của Trần Mộ Hoa không ngừng nhộn nhạo, có người con gái nào mà không muốn tình lang của mình là anh hùng nhân kiệt, đặc biệt là mới vừa rồi Phong Mậu ca ca của cô khi đối đầu với Bạch Ngưng Sương gần như không chút nhường nhịn, tuy rằng hành động cuối có hơi sàm sỡ nhưng không hề gì a, là nam nhân phải hư hỏng một chút mới có sức hút.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio