"Tiểu tử này..." Dương Siêu Quần lẩm bẩm, hắn mơ hồ cảm giác được đối phương không phải là Hóa Kính Tông Sư, mà đã đột phá đến Hậu Thiên Đại Tông Sư rồi.
Dĩ nhiên, Quy Tức Công cũng không phải vô dụng, nhất là khi Hoàng Việt vẫn thời thời khắc khắc vận chuyển nó, để che giấu dao động nội lực phát ra trên người mình, nên Dương Siêu Quần cũng chỉ cho rằng Hoàng Việt vừa mới đột phá đến Hậu Thiên sơ kỳ, dù sao hắn cũng không đứng quá gần Hoàng Việt, cũng khó mà nhìn ra thực lực chân thật của Hoàng Việt được.
Hoàng Việt cũng nhìn thấy ánh mắt của Dương Siêu Quần nhìn mình, trong ánh mắt của đối phương tuy có một chút ngạc nhiên nhưng cũng không có chút nào lộ ra hốt hoảng làm Hoàng Việt cũng mừng thầm, xem ra vẫn là che giấu được, chỉ có điều sau khi mình đánh bại Dương Siêu Phong rồi thì Dương Siêu Quần phản ứng thế nào mới là quan trọng, thật sự Hoàng Việt cũng có chút kính trọng tên Dương Siêu Quần này, tuy rằng tính cách hắn có thể không tốt lắm nhưng thực lực chân thật vẫn là có, có điều đứng ở phe tà phái mà thôi...
Dương Siêu Phong lúc này cũng đầy đắc ý nhìn về phía Hoàng Việt, hẳn là hắn đang nghĩ hôm nay muốn chơi Hoàng Việt như thế nào, dĩ nhiên, khó mà xảy ra chuyện vừa lên lôi đài Dương Siêu Phong liền đánh bay Hoàng Việt được, theo Hoàng Việt đoán, hẳn là đối phương sẽ đứng yên bất động cho mình tấn công, mặc cho mình tấn công mà không làm gì được hắn, có như vậy hắn mới đủ hả hê vì trả đũa được chuyện mình mạo phạm Bạch Ngưng Sương ở trận đầu.
Nhưng còn chưa chờ Dương Siêu Phong nhảy lên lôi đài, cha hắn đã nói nhỏ: "Cẩn thận, tiểu tử này có chút thực lực!"
Dương Siêu Phong nghe cha mình nói vậy thì có chút không cho là đúng, cho dù hắn có thực lực thì sao chứ, chỉ thắng nổi cô nàng Bạch Ngưng Sương mà thôi, dù sao cũng chưa đột phá đến Hậu Thiên, phải biết giữa nửa bước Hậu Thiên và Hậu Thiên sơ kỳ đã có cách biệt một trời rồi, chớ nói chi Dương Siêu Phong hắn là cường giả sắp đột phá đến Hậu Thiên trung kỳ a...
Dương Siêu Quần rất nhanh thì an vị, Dương Siêu Phong cũng nhảy lên võ đài, cùng Hoàng Việt đứng đối diện lẫn nhau, Hoàng Việt cũng không muốn tỏ ra quá xem thường đối phương, nên hắn cũng đã đừng dậy, dù sao Dương Siêu Quần đến mà mình vẫn ngồi yên thì khác gì châm dầu vào lửa, Dương Siêu Phong nhìn Hoàng Việt mà cười hắc hắc, tuy rằng hôm nay quả thật hắn cảm giác được Hoàng Việt không giống mấy ngày trước, nhưng hắn cũng không đem Hoàng Việt coi ra gì, phải biết lòng tự tin của hắn rất mạnh.
Ở một góc của sân thi đấu, lúc này, có một người khuôn mặt cực kỳ căm tức nhìn về phía lôi đài, không ai khác ngoài Châm Hạo Đãng, cả tối hôm qua, hắn đã cảm nhận được mình mất đi hoàn toàn cảm giác với nữ nhân rồi, tuy rằng Quỳ Hoa Bảo Điển kia đúng thật sự là công pháp thật, nhưng cũng không làm cho hắn vui lên bao nhiêu, chỉ làm cho hắn càng thêm cay độc, hắn muốn đánh bại không chỉ là Hoàng Việt, mà còn cả Dương Siêu Phong, may cho hắn là Dương Siêu Quần cũng không biết suy nghĩ trong lòng hắn lúc này, mà chỉ cho rằng hắn căm ghét Hoàng Việt, nếu không nhất định sẽ một chưởng diệt trừ hậu hoạn.
Trong tà phái, Minh Giáo không khác gì chân mệnh thiên tử, quân muốn thần chết, thần bất tử bất trung, không giống như chính phái rất an bình, tà phái coi trọng thực lực, ở trong tà phái, chỉ cần có một suy nghĩ muốn lật đổ Minh Giáo trong lòng đã đủ để đáng chém nghìn đao, ít nhất trong suy nghĩ của các tín đồ Minh Giáo là như vậy.
Hoàng Việt cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của Châm Hạo Đãng nhìn mình, thật ra thay vì ghét bỏ, hắn lại càng thương hại đối phương, có thể một ngày nào đó, khi đứng ở đỉnh cao rồi, đối phương muốn hối hận vì hành động của mình ngày hôm qua cũng đã muộn.
"Bắt đầu đi!" Dương Siêu Quần lúc này cũng cho phép trận đấu bắt đầu, hắn cũng muốn coi xem rốt cuộc là mình nhìn lầm hay tiểu tử này đúng thật là đột phá đến Hậu Thiên đây.
"Nhóc con, ta đứng yên cho ngươi đánh, chỉ cần bức ta lùi lại một bước, coi như ta thua, thế nào?" Dương Siêu Phong khoái trá nhìn về Hoàng Việt, một bộ dáng của người bề trên nói, làm Hoàng Việt cũng có chút ngứa tai, nhưng ngươi đã muốn chơi, ta liền chơi với ngươi vậy.
"Không cần, ngược lại cứ để ta đứng yên cho ngươi đánh, chỉ cần ngươi có thể đánh trúng ta, xem như ta thua, làm sao?"
"Ngông cuồng!" Dương Siêu Phong cực kỳ tức tối, mình đã bá đạo tên này còn bá đạo hơn, tưởng hắn là ai chứ, trừ phi hắn luyện Lăng Ba Vi Bộ đến cảnh giới cao nhất a...
Dương Siêu Phong dĩ nhiên không tin Hoàng Việt có bản lĩnh như vậy, nhưng hắn cũng không muốn đấu miệng lưỡi với đối phương nữa, đây hẳn là sở trường của tên này, nên lập tức nhảy lên cao, phi thân lướt tới, theo phong thái cực kỳ phiêu nhiên.
Hoàng Việt cũng chỉ đùa với hắn thôi, hắn cũng không muốn bộc lộ Lăng Ba Vi Bộ vào lúc này, lập tức vận dụng Thái Cực Quyền, vỗ ra một chưởng đón đỡ.
"Bành!" Hai luồng chưởng lực va vào nhau, cả hai đều bị bức lui mấy bước, dĩ nhiên, đây là Hoàng Việt cố tình, nếu có thể không cần chọc giận Dương Siêu Quần quá mức, thì như vậy là tốt nhất.
"Ngươi..." Dương Siêu Phong không dám tin tưởng, phải biết mình đã vận dụng thành thực lực, một chưởng này hoàn toàn có thể đánh phế cao thủ Hậu Thiên sơ kỳ, vốn hắn muốn đánh cho bàn tay của Hoàng Việt nứt vỡ, ai ngờ đâu đối phương lại có thể ngạnh kháng một chưởng của mình chứ?
Lúc vừa rồi, hắn cũng không vận dụng Càn Khôn Đại Na Di, vì cũng không tin Hoàng Việt có bao nhiêu lực lượng, phản chấn lại cũng chẳng đáng là bao, nhưng xem ra, lần này phải bộc lộ chút thực lực chân thực rồi.
"Đáng sợ, quá đáng sợ a!"
"Phái Võ Đang đúng là xuất ra Chân Long rồi!"
"Không thể tin nổi, một chưởng vừa rồi mà tên này cũng đỡ được sao?"
"Lẽ nào tên Phong Mậu này cũng như Huyền Đạt, có thể bức ra thực lực chân thật của Dương Siêu Phong?"
Đám đông không ngừng xì xào, ở một góc sân thi đấu, Huyền Đạt hai mắt tỏa sáng, lẩm bẩm: "Quả nhiên ta không nhìn lầm ngươi!"
Riêng về Châm Hạo Đãng, hắn là ngươi kinh hãi nhất, vốn cho rằng Hoàng Việt thắng mình đã là rất giỏi, nay Hoàng Việt lại có thể tiếp một chưởng của Dương Siêu Phong mà không rơi xuống hạ phong, hắn càng thệm xác định quyết định của mình ngày hôm qua là đúng, nếu như hôm qua hắn không tự cung, sợ rằng đời này cũng đừng hòng đuổi theo bóng lưng của Hoàng Việt.
Nhưng người vui mừng nhất, không ai khác ngoài Trần Mộ Hoa, cô ríu rít nói: "Ngọc Tuyết tỷ tỷ, Phong Mậu ca ca thật bá đạo!"