"Tại sao ngươi lại cho rằng hắn đạt đến cảnh giới Hậu Thiên hậu kỳ?" Hoàng Việt cũng khá tò mò, đối phương cũng đánh giá quá cao hắn rồi chứ?
Lý Bác Dụ nghe vậy, liền đáp: "Thì nếu không có cảnh giới như vậy, có thể dám hò hét trước mặt Dương Siêu Quần sao? Thật ra ta cũng chỉ đoán như vậy thôi, nhiều người vẫn là cho hắn ở cảnh giới Hậu Thiên trung kỳ, nghĩ lại thì đúng là như vậy thật, nếu một tên võ giả chưa tới tuổi mà đạt tới cảnh giới Hậu Thiên hậu kỳ, chỉ nghe thôi ta cũng cảm thấy khó tin!"
Hoàng Việt nghe đối phương nói vậy liền phì cười, cũng không nói đến chuyện này nữa, mà hỏi sang chuyện khác: "Thế ngươi đã nghĩ ra bài thơ nào rồi, liệu có nắm chắc lấy được lòng Dương cô nương không?"
"Ta à, nghĩ ra thơ vớ vẩn thôi, muốn lấy được lòng Dương cô nương khó lắm, Dương cô nương lần này muốn có những bài thơ hay nhất về anh hùng, phải nói lên được chí khí của nam nhi, ta đây tài thơ kém cỏi, tuy rằng có chút bản lĩnh nhưng so với nhiều người khác thì vẫn còn kém rất nhiều!"
"Ừm..." Hoàng Việt cũng chỉ ừ một tiếng, hắn cũng không thể giúp đối phương, thật ra cho dù hắn giúp, nếu đối phương không có chân tài thực học, thì sau này cũng khó mà làm Dương cô nương kính phục, chi bằng cứ thuận theo tự nhiên vậy.
Lúc này, mấy tiểu cô nương dường như là các ca kỹ bắt đầu đốt đèn lồng, đám tài tử thì nhìn về những tiểu cô nương này mà không nhịn được liếm môi, quả thật theo Hoàng Việt thấy thì đây đều là những tiểu cô nương thanh thuần, có chút nữ sắc, lại cũng là võ giả, tuy rằng cảnh giới chỉ có Ám Kình trung kỳ nhưng như thế đã là rất giỏi rồi, phải biết người mang cảnh giới này khi đến Sài Gòn thì cũng là đầu sỏ một phương đó a...
Trời cũng đã chợp tối, quả thật, đi trên chiếc thuyền sặc sỡ, dưới ánh đèn vàng, con thuyền trôi nổi ở giữa sông quả thật cũng rất thú vị, trên thuyền lúc này mọi người trò chuyện rôm rả, tiếng đàn ca cũng không ngừng vang lên, nhân số dường như đã đủ, thuyền không tiếp tục đón khách nhân nữa, cứ như vậy khoảng hơn phút sau thì Hoàng Việt nghe được một thanh âm réo rắt truyền ra từ chính giữa thân thuyền: "Chư vị công tử, cảm tạ chư vị dành thời gian tham gia hội luận thơ của tiểu nữ, hôm nay chư vị đến đây, tiểu nữ cảm thấy rất vinh hạnh, hy vọng bài thơ của từng vị công tử tiểu nữ đều có thể được nghe!"
Hoàng Việt nghe thanh âm này mà cũng không nhịn được cảm khái, quả nhiên là giọng nói êm như chim yến, đúng thật là tài nữ giỏi đàn ca, còn chưa đợi mọi người nói gì, một tiếng đàn thánh thót vang lên, Hoàng Việt liền biết, đây là Dương cô nương muốn trổ tài rồi.
Tiếng đàn chậm rãi vang lên, nhưng Hoàng Việt có thể từ trong tiếng đàn cảm nhận được sự u buồn, cô nương này có tâm sự gì sao? Tại sao trong ngày lẽ ra nên vui như thế này mà cô ta lại buồn như vậy? Thật ra, nếu không tinh tế cảm nhận, sẽ cho rằng đây chỉ là một khúc đàn buồn mà không phải là tâm trạng người đánh đàn đang buồn a...
Lúc này, trong buồng nhỏ ở nơi Dương cô nương đang đánh đàn, có một vị tiểu cô nương đứng ở ngoài căn phòng, nói nhỏ: "Dương tiểu thư, đúng là vị đó không tới thật!"
Lời này vừa nói ra, vị Dương cô nương thở dài một tiếng, tiếp tục đánh đàn, trong lòng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Sau khi khúc đàn được đánh xong, toàn thể tài tử trên tàu ai nấy khen hay, tuy rằng khúc đàn này có chút buồn nhưng đâu phải lúc nào cũng được nghe Dương cô nương chơi đàn đâu chứ?
"Chư vị công tử, tiểu nữ muốn nghe thơ của chư vị, chủ đề thì chư vị đã biết rồi, luận anh hùng, chư vị chỉ cần làm thơ về đề tài này là được!" Giọng nói của Dương cô nương lúc này đã nghe to và rõ hơn, đối với võ giả, cổ họng của bọn họ cũng khỏe hơn người thường rất nhiều, nói xa khoảng cách , mét không phải là vấn đề lớn.
Ở bên ngoài mạn thuyền chỗ Hoàng Việt đang đứng, có mấy cô gái nhìn về đám người bọn hắn, không ngừng quan sát, nhìn cách bọn họ nhìn mình, Hoàng Việt cũng có thể đoán được bọn họ đây là muốn tìm ai, làm hắn càng dám chắc lần hội thơ này phải có mục đích nhất định.
"Mời công tử trước luận thơ!" Một vị tiểu cô nương chỉ vào một tên nam tử tài tuấn, trông tên này rất tự tin, hắn đang giơ tay lên, không phải ai cũng tự do nói được, mà phải thông qua mấy vị tỳ nữ của Dương cô nương chấp thuận.
Tên này thấy vậy, to giọng nói: "Dương tiểu thư, tại hạ có một bài thơ, nghĩ mãi mới xong, hy vọng Dương tiểu thư ưa thích là được."
Nói rồi, hắn liền ngâm:
"Võ Lâm vốn chẳng yên bình
Nay anh hùng xuất thiên hạ kinh
Võ Đang đả bại Giáo Minh
Nữ nhân thiên hạ đắm mộng tình"
Bài thơ vừa nói ra, đám tài tử ai nấy cười lớn, vỗ vỗ tay, bài thơ này xem ra cũng đoán được phần nào tâm tư Dương cô nương a.
"Ha ha! Phi Hồng huynh quả thật tài ba hơn người à!"
"Dương cô nương chắc cũng không nhịn được đắm mộng tình chứ?"
"Ngươi nói sai, Dương cô nương chỉ thích người giỏi thơ văn thôi!"
Tên Phi Hồng thấy mọi người khen mình như vậy thì đắc ý lắm, nhưng hắn vẫn muốn biết Dương cô nương có suy nghĩ như thế nào.
Vài giây sau, trong sương phòng của Dương cô nương, thanh âm ríu rắt truyền ra: "Đa tạ công tử, bài thơ rất hay!"
Lần lượt, cứ thế, mấy người tỳ nữ của Dương cô nương cho từng người đọc thơ, mỗi người đều có một ý kiến về việc Ngang Phong Mậu hoành không xuất thế, có người khen, có người chê, còn có người cho rằng Ngang Phong Mậu đây là quá phô trương, hẳn là nhất định sẽ bị Dương Siêu Quần ghi thù.
Hoàng Việt lần lượt nghe thơ cũng có chút cảm thấy thú vị, những người này đều là ám chỉ về hắn trong bài thơ, có điều từ nãy đến giờ, hắn thấy mấy cô nương tiểu tỳ nữ của Dương cô nương đầy hoa si nhìn hắn, nhưng mà vẫn chưa mời hắn thử làm thơ mà thôi.
Vài phút sau, một tiểu cô nương chỉ vào Lý Bác Dụ, làm người sau có chút hồi hộp, sau đó, Lý Bác Dụ liền nói to: "Dương tiểu thư, tại hạ cũng có một bài thơ, chắc rằng không hay bằng chư vị ở đây, nhưng nói lên tâm tình của tại hạ."
"Mời công tử đọc thơ!" Dương cô nương đáp lời.
Lý Bác Dụ bắt đầu hồi hộp ngâm thơ:
"Thiên Hạ thương sinh vốn thái bình
Thiên kiêu vừa xuất thế nhân kinh
Là tai là phước ai nói trước
Chỉ mong đừng họa đến thư sinh!"
Bài thơ này vừa ra, đám đông tài tử ai nấy vỗ tay trầm trồ.
"Ha ha, Lý Bác Dụ ngươi quả là nhát cáy!"
"Lý Bác Dụ, ngươi nhát như vậy làm sao lấy được xuân tâm Dương cô nương!"
Quả thật, bài thơ của Lý Bác Dụ có chút lo lắng đến cho bản thân mình, tuy rằng những người khác cũng khá lo thiên hạ đại loạn sẽ ảnh hưởng đến bọn họ nhưng vẫn là không ai nói ra.
Vài giây sau, thanh âm của Dương cô nương liền truyền ra: "Công tử thật biết lo lắng cho thiên hạ, đa tạ công tử!"
Tiếp đó, một tiểu cô nương tỳ nữ của Dương cô nương liền chỉ tới người đứng bên cạnh Lý Bác Dụ, không ai khác ngoài Hoàng Việt.