"Cũng không có gì, chẳng qua là hành sự cẩn trọng một chút mà thôi!" Hoàng Việt lạnh nhạt nói, cũng không hề lý đến Dương cô nương này có phải muốn từ câu nói đó nhìn ra chút gì hay không.
Thấy Hoàng Việt bình tĩnh như vậy, cô gái họ Dương càng cảm thấy Hoàng Việt bất phàm, chẳng lẽ, người cô muốn tìm là đây sao? Nhưng hắn là người nước Việt, chẳng phải người của nước Việt rất yếu sao? Vả lại nếu hắn là người của Võ Đang, tại sao lại giả trang thành người nước Việt đây? Lúc này trong lòng cô gái họ Dương suy nghĩ vạn ngàn, không thể hiểu nổi!
"Chẳng hay công tử có muốn nghe suy nghĩ của ta về vị thiếu hiệp Võ Đang lần này?" Dương cô nương thâm ý hỏi, tuy rằng cô gái này đang quay mình và qua một lớp màn che mặt nhưng Hoàng Việt có thể cảm nhận được vừa rồi tâm tình của cô ta có chút thất thố.
"Dương tiểu thư mời nói!" Hoàng Việt cũng rất muốn nghe ý kiến của vị tài nữ về hắn lần này.
"Ta cảm thấy, vị thiếu hiệp Ngang Phong Mậu đó, quá mức thông minh!" Dương cô nương vừa nói ra, Hoàng Việt có chút suy tư, cô gái này, tại sao lại nghĩ hắn như vậy đây? Chẳng phải trong mắt những người khác, hầu hết đều cho rằng hắn quá ngạo mạn sao?
Nghĩ vậy, Hoàng Việt liền hỏi: "Chẳng hay cớ gì khiến Dương tiểu thư suy nghĩ như thế?"
Cô gái họ Dương cảm thấy được Hoàng Việt có chút hứng thú với lời nói của mình, trong lòng khá dao động, nhưng liền nói ra: "Ừm, cũng rất đơn giản, vì Dương Siêu Quần không phải là người dễ trêu, vị công tử đó có thể thoát khỏi tay hắn, không thể nào là người tầm thường được!"
"Dương cô nương nói đúng lắm!" Lý Bác Dụ lúc này cũng chen lời, làm Dương cô nương có chút không vui.
"Lý công tử, ngươi có hận vị thiếu hiệp đó không?" Dương cô nương liền hỏi.
"Hận ư? Ta tại sao phải hận?"
"Vì hắn có thể gây nên chiến tranh chính và tà!" Dương cô nương nói ra quan điểm của mình.
"Sớm muộn gì cũng phải diễn ra cuộc chiến này, ngược lại hắn xuất hiện, để cuộc chiến này có thêm nhiều biến số, ta mừng còn không được đây!" Lý Bác Dụ cười khẽ nói, làm Hoàng Việt cũng có chút yên lòng, xem ra tên này vẫn là nhìn ra một chút đại cuộc.
Đúng vậy, giang hồ vốn dĩ không thể có ngày yên bình, có chăng chỉ là tạm thời yên bình mà thôi, nhưng chừng nào còn có Hoàng Việt, còn có Ngang Phong Mậu, chỉ cần Ngang Phong Mậu còn sống, chẳng phải mọi người vẫn còn hy vọng có thể an toàn sống sót dưới tham vọng của Dương Siêu Quần sao? Dù gì đây cũng là địa phận trung lập, người ta cũng không quá kiêng kỵ Minh Giáo, nhưng ai nấy cũng cảm thấy, thà là cho chính phái đứng lên làm Minh Chủ Võ Lâm, còn hơn cứ như bây giờ, sống dưới uy vọng của một con hổ dữ hoàn toàn không dễ chịu tí nào, nhất là khi tên Dương Siêu Phong kia, người thiếu niên mạnh nhất Võ Lâm lúc trước chẳng có điều tiếng gì tốt.
"Hoàng Việt công tử? Vậy công tử có hận người đó không?" Dương cô nương hỏi sang Hoàng Việt, giọng nói có chút bồi hồi.
"Hận!" Hoàng Việt khẽ nói.
"Tại sao?" Dương cô nương chợt sửng sốt, lẽ nào đây không phải là người mình muốn tìm?
"Ta hận hắn không giết quách Dương Siêu Phong cho rồi, tại sao lại tha cho hắn, ít nhất cũng phải phế đi Dương Siêu Phong, như vậy cho dù Dương Siêu Quần sống được lâu đi nữa, một ngày nào đó Võ Lâm cũng thái bình!" Hoàng Việt cười lạnh nói, thật ra hắn nói lời này một phần cũng là đứng trên phương diện một người ngoài cuộc, những người thù ghét với Minh Giáo hẳn là ai cũng mong điều này đi.
"Hoàng Việt công tử thật thẳng thắn!" Dương cô nương cười khúc khích, thông qua câu trả lời này, tuy cô vẫn không thể xác nhận liệu Hoàng Việt có phải người cô muốn tìm hay không nhưng ít nhất vẫn còn một chút hy vọng.
Hoàng Việt có thể cảm nhận được sự vui mừng của cô ta, có điều cô ta không phải Hoàng Việt, làm sao biết được Hoàng Việt nghĩ gì, thật ra nếu Hoàng Việt không cần điểm tích phân, hắn đã xử lý Dương Siêu Phong luôn rồi, còn về tại sao không xử lý Dương Siêu Phong ư? Một phần là vì hắn không muốn chọc giận Dương Siêu Quần phải bất chấp ngay lúc này, khiến hắn động thủ với mình, hơn nữa là vì muốn cho tên Dương Siêu Quần còn hy vọng.
Thử nghĩ xem, nếu Dương Siêu Phong chết, tuy rằng tên Dương Siêu Quần rất có thể sẽ phát điên, nhập ma, làm loạn võ lâm, nhưng hắn cũng vẫn chưa đột phá đến Bán Bộ Tiên Thiên, có thể làm gì được chứ? Nếu các chưởng môn trên giang hồ hợp lực lại vẫn có thể ngạnh kháng được, nhưng nếu cho Dương Siêu Quần hy vọng, hắn sẽ ấp ủ tham vọng, tu luyện để đột phá đến Bán Bộ Tiên Thiên, khi đó Võ Lâm mới thực sự là đại loạn, khi đó cao thủ sẽ thay nhau xuất thế, chiến hỏa liên miên, tích phân thu được mới có thể càng nhiều càng nhiều!
"Tiểu nữ cũng có suy nghĩ như công tử vậy, nhưng nghĩ lại, cũng thật là ích kỷ, nếu như vậy, hẳn là Phong Mậu thiếu hiệp khó mà sống sót rời Minh Giáo được!" Dương cô nương vừa nói ra, Lý Bác Dụ cũng phải sửng sốt, cô nương này, chẳng lẽ có thù gì đó với Minh Giáo sao? Vốn tưởng rằng hôm nay hội luận thơ chỉ là vì ngưỡng mộ anh hùng, ai ngờ được vị cô nương này lại có quan điểm như vậy.
"Lý công tử, phiền công tử bảo mật những gì chúng ta đã nói với nhau hôm nay!" Dương cô nương khẽ nói, sau đó cũng không giữ lại hai người Hoàng Việt, mà cho tiểu tỳ nữ tiễn Hoàng Việt và Lý Bác Dụ đi.
"Ân, hẹn gặp lại Dương tiểu thư!" Lý Bác Dụ cũng rất hiểu ý, liền kéo tay Hoàng Việt rời đi, Hoàng Việt cũng không nán lại, tuy rằng muốn xem dung mạo vị cô nương này như thế nào nhưng nếu cô ta không sẵn lòng thì thôi vậy.
"Hoàng Việt công tử bảo trọng!" Hoàng Việt còn chưa đi xa, liền nghe sau lưng vang lên thanh âm dường như còn có chút quyến luyến.
Sau khi Hoàng Việt và Lý Bác Dụ rời khỏi rồi, tiểu tỳ nữ lúc này mới hỏi cô gái họ Dương: "Tiểu thư, đó có phải người kia không?"
"Có lẽ là phải, nhưng hắn không can đảm như ta nghĩ, ài... thôi kệ đi, cơ hội tốt như vậy mà đối phương không biết nắm bắt, ông trời không có mắt a!" Dương cô nương thầm than, sau đó ra lệnh cho tỳ nữ sai người chèo thuyền cập vào đất liền, hội thơ này, cô coi như đã đạt thành mục đích.
...
Sau khi Hoàng Việt rời thuyền, hắn quả thật có thể cảm nhận được cô gái kia rất vui khi cô ta nghe câu trả lời của hắn, nhưng cũng vì đó mà thở dài, haiz, hẳn là cô gái này có điều gì đó khúc mắc với Minh Giáo, có điều Hoàng Việt cũng chả có lý do gì phải giải thích với cô ta, những gì hắn muốn làm thì hắn sẽ làm, còn ảnh hưởng tốt hay xấu với ai thì hắn cũng không quá quan tâm, trừ khi đó là những người thân của hắn.
Nhưng nghĩ lại, Hoàng Việt cho rằng sau này không gặp mặt cô gái họ Dương này nữa, hắn cũng muốn biết rốt cuộc cô ta có tâm sự gì, nếu như không hỏi cô ta được thì hỏi hệ thống vậy, nghĩ vậy, hắn liền liên hệ với hệ thống: "Hệ thống, rốt cuộc cô ta và Minh Giáo có uẩn khúc gì vậy?"
Hệ thống lập tức trả lời: "Kí chủ, cô ta là con tư sinh của Dương Siêu Quần, chỉ là mẹ cô ta bị Dương Siêu Quần hãm hiếp nên sinh ra cô ta, do đó cô ta mới có thiên phú cao, như kí chủ cũng biết rồi đấy, Hóa Kính hậu kỳ!"