Hoàng Hoa Dật là người hoảng sợ hơn ai hết, chỉ có hắn, mới biết cao thủ Tiên Thiên đáng sợ đến thế nào a, sư phụ hắn, trong một bản bí tịch cổ của ông ta, có nói về cao thủ Tiên Thiên, đã đến cảnh giới này rồi, chân nguyên phải nói bàng bạc như biển, hơn nữa hóa thành thực chất, sức phá hoại cực kỳ mạnh.
Lúc này, hắn cũng phải im thin thít, cố gắng lắc mình tránh ra một bên, rất sợ bị xen vào giữa mâu thuẫn giữa lão giả Thiền Sư này và tiểu tử kia, hắn giờ đây chỉ cầu mong đối phương không để ý tới mình, mà trong mắt đối phương, sợ rằng chỉ cần đối phương để ý một chút, khẽ vận công, hắn cũng khó mà thoát nổi.
“Tiền bối... tiền bối!” Hắn bối rối nói, lúc này, ngay cả Trúc Lâm cũng không dám hó hé, mặc dù hắn rất có thiện cảm với thiếu niên kia, nhưng cũng không dám xen vào a.
Mà nghe người này bảo ở lại giảng đạo, nhưng tính tình cao thủ Tiên Thiên ai nói trước được thế nào, có lẽ trong mắt đối phương, chính hắn và tên Hoàng Hoa Động Chủ cũng chỉ là sâu kiến đi.
Hoàng Việt lúc này chạy thụt mạng, không thể phân tâm để ý tới ai, hắn vận hết tốc lực thi triển Lăng Ba Vi Bộ, lúc này Hoàng Việt chỉ tiếc mình không luyện công phu bộ pháp trước, tuy rằng kiếm đạo có lợi, nhưng vào giờ phút này, tốc độ mới là trên hết đó à...
“Thí chủ, đừng chạy!” Thiền Sư Đạt Ma La cũng có chút bất ngờ, tên tiểu tử này cũng quá cảnh giác đi, mình chưa định rõ lập trường, mà đối phương đã nhút nhát đến thế rồi, nhưng dù sao mục đích hắn hiện thân lần này cũng là để trừ khử một mối họa, hơn nửa tháng trước, hắn từ Tây Tạng nghe được tin tức trên Thiên Đảo xuất hiện kỳ tài không quá tuổi đột phá Bán Bộ Tiên Thiên, ban đầu còn bán tín bán nghi, nhưng vào lúc này đã hoàn toàn xác thực, tiểu tử này thậm chí còn trẻ hơn hắn nghĩ, nếu như hôm nay không trừ khử, ngày sau đối phương cũng đúng là có một tia cơ hội có thể đột phá đến cảnh giới trong truyền thuyết này.
Tuy rằng Hoàng Việt không chắc chắn đối phương có thật sự đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên hay không nhưng theo trực giác của hắn, Đạt Ma La tỏa ra khí thế đáng sợ hơn Hoàng Hoa Dật cùng Trúc Lâm nhiều, nếu như đứng trước Trúc Lâm hay lão già đáng chết kia, Hoàng Việt còn có thành cơ hội sống sót, thì ở trước mặt Đạt Ma La, con số này chỉ còn lại một hai thành, hắn cũng không thể mạo hiểm a...
Hoàng Việt vẫn còn muốn sống rất lâu đây, hắn còn gia đình, còn người yêu, không thể chết sớm như thế được, mà lúc này ngoài chạy ra không còn cách nào, trừ khi trốn vào Linh Điền Không Gian, mà Linh Điền Không Gian thì một khi trốn vào, đối phương hẳn nhất định sẽ nghi ngờ, cố thủ ở cạnh bên cũng nên, đến khi đó thì không biết ngày nào tháng nào mới có thể đi ra ngoài nữa.
Hắn cũng không thể triệu hoán ra chiếc mô tô từ Linh Điền Không Gian a, như vậy thì quá đáng sợ đi, đến lúc đó đối phương nghi thần nghi quỷ, chính mình có khi càng bị đối phương chú ý tới.
Vì vậy Hoàng Việt cũng chỉ vận chuyển bộ pháp thôi, nhưng hắn biết, như thế cũng chưa đủ, tốc độ của cao thủ Tiên Thiên rất có thể so với Lăng Ba Vi Bộ thì nhanh hơn rất nhiều, cho nên Hoàng Việt lúc này đang không ngừng yêu cầu hệ thống truyền tải kỹ năng bộ pháp của các môn phái cho hắn, hắn muốn hoàn thiện Lăng Ba Vi Bộ, biến nó thành môn bộ pháp mới hoàn chỉnh nhất, được cải tiến đến trạng thái hoàn mỹ nhất, may ra mới có thể chạy trốn được.
“Tiểu tử khá lắm!” Thiền Sư Đạt Ma La cũng không để tâm đến mấy người trên võ đài, phi thần đuổi theo, nhìn tốc độ của Hoàng Việt làm hắn cũng có chút ngạc nhiên, đúng là kỳ tài kinh thế, nếu tiểu tử này hôm nay không chết, ngày sau ắt sẽ hóa Long không chừng.
Nhưng bàn về tốc độ, hắn cũng không kém Hoàng Việt là bao, hơn nữa chân nguyên cực kỳ dồi dào, hắn cũng không tin Hoàng Việt có thể duy trì trạng thái này lâu, lại thêm hắn có thể bước những bước nhỏ trên không, ở một số dạng địa hình còn lộ ra có ưu thế hơn Hoàng Việt rất rất nhiều.
Thiền Sư Đạt Ma La lúc này khuôn mặt bình thản, không nhanh không chậm đuổi theo, nhưng có một điều khiến hắn kỳ quái, đó là tốc độ Hoàng Việt càng lúc càng nhanh, đôi khi làm hắn cũng phải hơi gắng sức mới theo kịp.
“Hệ thống, hết rồi sao?” Hoàng Việt lúc này khá bối rối, vì những môn bộ pháp hệ thống có thể truyền thụ, đều đã truyền thụ hết rồi a...
“Bộ pháp có rất ít thưa kí chủ, chúc kí chủ may mắn!”“May mắn con em ngươi...” Hoàng Việt bó tay rồi, giờ phút này hệ thống còn đùa hắn được sao, hắn đang không biết đi về đâu đây này.
“Nè không giỡn nha, mau mau tìm cách cứu ta!” Hoàng Việt không ngừng hô, cũng may hệ thống cũng không đùa hắn nữa, lập tức đưa ra phương án: “Kí chủ hướng phía Đông Bắc mà chạy, nơi đó có một tòa núi lửa, đến đó rồi kí chủ tự hiểu!”
“Móa!” Hoàng Việt cũng biết, hệ thống đây là muốn hắn làm gì, chắc hẳn muốn hắn nhảy núi đây, mà thật sự cho dù có nhảy núi hắn cũng không chết được, vì còn có Linh Điền Không Gian, có điều nhảy xong rồi làm sao để bay lên mới thành vấn đề.
“Chỉ còn cách đó thôi sao?” Hoàng Việt lẩm bẩm, cách này tuy có thể dùng, nhưng cũng quá mạo hiểm a.
“Chắc là vậy đó kí chủ!” Hệ thống nói xong, im bặt, xem ra, nó cũng đang sợ hãi rồi...
Hoàng Việt lập tức động não, thật ra nếu nhảy xuống núi lửa, chỉ cần sau khi ra khỏi Linh Điền Không Gian, hắn hối đoái vài tấm ván, sau đó triệu hồi ra, đạp lên cũng có thể thoát khỏi lòng núi, haiz, tuy rằng hắn không muốn nhưng xem ra là không thể tránh khỏi a...
Tên Đạt Ma La theo như hệ thống thông báo này, không biết hắn rốt cuộc là người nước nào, là cao thủ đáng sợ ra sao, đúng là Hoàng Việt không hề lường trước được việc có cao thủ cấp độ Tiên Thiên tồn tại trên nhân thế.
Đạt Ma La cảm thấy Hoàng Việt càng chạy càng nhanh, lúc này làm hắn cũng có chút mất kiên nhẫn, càng tăng nhanh cước bộ, tuy nhiên hắn nhanh hơn một chút thì Hoàng Việt càng nhanh hơn một đoạn, làm Đạt Ma La cũng không thể không vận dụng thêm chân nguyên, cước bộ càng thêm xuất trần.
“Mau tránh ra!” Đi trên đường cái, lúc này Hoàng Việt cũng không cướp ngựa của người đi trên đường, chỉ là không ngừng quát họ tránh ra, những người này cũng chỉ là võ giả bình thường, vì nếu là võ giả cao cấp, đều đã ở quảng trường lúc nãy rồi.
“Kia... nhìn rất giống thiếu niên được miêu tả a!” Có mấy người nhìn về Hoàng Việt chỉ trỏ, nhưng cũng không dám làm trái ý hắn, tuy rằng nơi đây là địa bàn của Minh Giáo, nhưng nếu Hoàng Việt thật sự là thiếu niên kia, sợ là Dương Siêu Quần cũng không dám quá phận.
Sở dĩ Hoàng Việt không cướp ngựa bởi vì tốc độ hắn di chuyển có thể nói nhanh gần bằng ngựa rồi, hơn nữa vùng đất này đều là đồi núi chập trùng, ngựa đi rất không tiện, dù sao nơi đây cũng là khu vực gần núi lửa, ngựa cũng không dám lại quá gần, Đạt Ma La cũng vậy, hắn tuy rằng lúc này có chút mất bình tĩnh tuy nhiên cũng không cho rằng Hoàng Việt có thể chạy thoát.