Một màn như vậy, không ngừng diễn ra, trong một ngày ngắn ngủi, lão giả này dường như đã đi gần hết các quận huyện của Sài Gòn.
“Hệ thống, còn bao nhiêu nhóm người nữa?”
Ở một góc khuất, lão giả dừng chân, khẽ lẩm bẩm.
Lão giả này không phải ai khác, chính là Hoàng Việt thông qua dịch dung, quả thật với khả năng thiên biến vạn hóa của mình, cho dù là dịch dung thành một người già lão đối với hắn cũng không phải là vấn đề quá lớn, nên nhớ hiện nay hắn đã là cao thủ cảnh giới Bán Bộ Tiên Thiên, sở hữu cho mình cương khí, lại thêm Đại Việt Âm Dương Kinh gia trì, cho dù hắn bề ngoài có thể trông như một ông lão gần đất xa trời, nhưng chỉ có những người chính thức đối mặt với hắn mới biết được ở trong cơ thể mảnh khảnh già lão lúc này, ẩn chứa luồng năng lượng lớn cỡ nào.
“Kí chủ, số người của Long Tổ còn lại, đều đã được Quy Tổ theo dõi, ngươi không cần bận tâm!” Trong đầu Hoàng Việt vang lên thanh âm quen thuộc, nghe xong rồi, hắn cũng hơi chút yên tâm.
Tuy rằng những người này, cảnh giới không quá cao, có lẽ không thể uy hiếp đến người thân của hắn, có điều lần này về Sài Gòn, hệ thống có quá nhiều năng lượng, Hoàng Việt cũng không ngại giúp Quy Tổ thanh trừng.
Long Tổ, cũng chính là tổ chức ngầm của người Hoa, hội tụ những võ giả có võ lực cực cao, ngoài ở trong tối thầm bảo hộ đất nước ra, bọn họ vẫn là muốn trải rộng khắp thế giới, dù sao không thể nào cứ ru rú ở một chỗ mà có thể hoàn toàn an tâm đấy...
Thông qua hệ thống, Hoàng Việt cũng biết được tổ chức này, nó cũng giống như Quy Tổ của đất nước hắn vậy.
Còn những người vừa rồi, Hoàng Việt cũng không muốn giết bọn họ, chỉ là luồng Âm Dương Chi Khí hắn truyền vào người bọn họ, sẽ làm công lực của bọn họ bị giảm dần, nếu là người bình thường, có lẽ sẽ không sống nổi vài năm, dĩ nhiên, đối với võ giả, đôi khi công lực lại còn quý hơn cả sinh mạng.
Nhưng nếu Hoàng Việt không ra tay, những người này một ngày nào đó biết đâu có thể uy hiếp đến quốc gia của hắn, dù sao đây đều là những tên võ giả rất tinh ranh, đã Quy Tổ không thể tra ra được bọn họ, Hoàng Việt nay có hệ thống, cũng không thể nhắm mắt làm ngơ chứ?
Nghe hệ thống thông báo xong, thân hình Hoàng Việt thoáng cái biến mất, ở trong Linh Điền Không Gian, thân hình hắn thoáng cái biến hóa thành bộ dáng của tổng giám đốc Việt Hoàng, thay một bộ quần áo, sau đó liền rời khỏi ngõ vắng, quay trở lại biệt thự.
Ngủ một giấc ngon lành, đến sáng hôm sau, Hoàng Việt lại đến công ty, ngày hôm nay, hắn lại gặp lại cô nàng Thùy Lan, hai người vừa đối mắt với nhau, Hoàng Việt liền có thể từ trong ánh mắt cô ta cảm nhận được vẻ e ngại.
“Ừm... chào sếp!” Thùy Lan mở to đôi mắt đẹp, thoáng đánh giá kỹ Hoàng Việt từ trên xuống dưới, trải qua một ngày, lượng lớn sản phẩm cũng đã đến được với khách hàng, mọi phản hồi có lẽ cực kỳ tốt, tốt đến nỗi khiến cô cũng cảm thấy khó tin, làm cái nhìn của cô đối với người giám đốc này cũng phần nào hòa hoãn lại.
“Ừ... Buổi sáng vui vẻ!” Hoàng Việt cười hì hì, quả thật chị gái này lúc này đây trông rất xinh đẹp đấy chứ, hôm nay chị ta có thoáng trang điểm nhẹ, dường như đã phần nào chấp nhận công việc thư ký này rồi.
Quả vậy, Thùy Lan cũng không ngồi yên, mà lấy ra một tập hồ sơ, bước tới gần đưa cho Hoàng Việt, sau đó nói: “Thưa sếp, đây là một ít suy nghĩ của em về cách phát triển sản phẩm!”
“Được rồi, cô cứ để đó!” Hoàng Việt nhận lấy tập hồ sơ, sau đó đặt lên bàn, cũng không vội coi, mà là nghiền ngẫm nhìn Thùy Lan một thoáng.
Nhìn thấy người sếp này đúng là có thể có chút thực lực, nhưng đúng như Thùy Lan nghĩ, đây vẫn là một người đàn ông không có vẻ nghiêm chỉnh, có điều, đối với Thùy Lan, chỉ cần đàn ông có chút thực lực, dù cho hắn xấu xa thì cũng có chút hấp dẫn đó chứ.
Trong lòng suy nghĩ xoay vần, khuôn mặt bình tĩnh cũng không giữ được lâu, cô cất tiếng:
“Sếp... Sếp... Doanh thu đợt mở bán này là hơn tỷ, em nghe nói sếp còn định đầu tư thêm tỷ, có phải thật là như vậy không ạ?”
Hoàng Việt lúc này cũng đã biết vì sao thái độ của cô ta hôm nay lại tốt như vậy rồi, quả thật, nếu như hắn đầu tư cho sản phẩm này tỷ đồng, đây là một con số không hề nhỏ, thì mức lương của cô gái này hiện tại cũng chỉ là khởi điểm mà thôi, hơn nữa với những cô gái trẻ như thế này, còn gì vui hơn là được trở thành thành viên chủ chốt của một công ty lớn...
Nghĩ vậy, hắn cười mỉm, nói: “Cô nghĩ sao?”
“Oa...” Thấy vẻ mặt của Hoàng Việt, Thùy Lan biết hẳn là đúng rồi, ban đầu cô còn khá nghi ngờ về tài lực của công ty đây, còn tưởng đây là một công ty ma, lập nên chỉ là để dụ dỗ những cô gái trẻ, ai ngờ đâu sắp có tỷ vào tay, ừm... đúng vậy, dù sao người này cũng là cao thủ võ lâm, dù cô không biết hắn ở tầng thứ nào trong giang hồ, nhưng mà đã là cao thủ võ lâm, hẳn là cũng có chút bản lĩnh thực sự đi...
“Sếp ạ... Vậy thì phải tuyển thêm nhân viên chứ?” Thùy Lan hào hứng nói, có điều, đổi lại là cái phất tay của Hoàng Việt.
“Công ty chúng ta, chỉ cần người, được rồi, công việc cứ tiến hành như thế, còn tiền đầu tư, tôi sẽ chuyển cho Khánh Vân, cô cứ lên kế hoạch làm sao quảng bá sản phẩm ra thị trường thật tốt là được!”
“Vâng..sếp!” Thùy Lan nghe thế, lại càng cảm thấy quái dị hơn, một công ty chịu chi như vậy, lại chỉ có nhân viên, vị sếp này, trong đầu rốt cuộc là đang nghĩ cái quái quỷ gì?
Dĩ nhiên, Hoàng Việt hoàn toàn biết được, nếu công ty có nhiều thành viên, việc quảng bá sản phẩm cùng đưa sản phẩm đến người tiêu dùng sẽ càng mạnh, có điều hắn cũng có ý nghĩ riêng của mình, chẳng phải vật phẩm càng hiếm càng quý sao, có khi tung ra sẩn phẩm không cần quá nhiều mà ở mức vừa đủ lại càng điều động được tâm tình của mọi người tốt hơn, hơn nữa hắn cũng không muốn làm quá mức rầm rộ, như là tập toàn chục ngàn thành viên gì gì đó.
“À... tối nay cô rảnh không?” Nhìn về Thùy Lan, Hoàng Việt có hơi chút dao động, nổi lên ý nghĩ không bình thường.
“...”
Thùy Lan im lặng rồi, mình vừa mới có chút hảo cảm với người đàn ông này, hắn lại khiến mình cảm thấy ghê sợ rồi, haiz, chắc chắn đây là muốn hẹn hò với mình sao? Nhưng quả thật trông Hoàng Việt lúc này, Thùy Lan cảm thấy hắn có sức hấp dẫn gì đó rất khó cưỡng, nhưng cô cũng không thể cho hắn như ý được, liền buột miệng nói:
“Sếp à... như thế không hay đâu!”
“Được rồi... để bữa khác vậy!” Hoàng Việt quả thật là đang có tâm sự, có điều nếu như Thùy Lan không đi, thì hắn cúng Khánh Vân đi cũng được, dù sao chỉ là muốn có một người trò chuyện cùng mình mà thôi a.
Từ nãy đến giờ, Thùy Lan rất để ý đến sắc mặt của Hoàng Việt, quả thật, nhìn thấy ánh mắt buồn của hắn lúc này, khi mà chính mình từ chối hắn ta, làm Thùy Lan cũng có chút dao động, chẳng hiểu tại sao, cô liền nói ra một câu, mà câu nói này ảnh hưởng rất lớn đến tương lai của cô sau này:
“Ừm... Thật ra thì, em cũng rảnh!”