Mở lên tở báo xong, đập vào mắt Hoàng Việt không gì khác ngoài hình ảnh của hắn, có điều đây là gương mặt hắn trong lúc trời tối mờ, kết hợp với hiệu ứng ẩn thân, do đó trừ phi là người trong gia đình hắn ra, rất khó có ai có thể nhận ra được hắn khi đó, hơn nữa, khi đó hắn có gương mặt trước đây, tức trước khi dùng nước thuốc Gen trung cấp, vì vậy Hoàng Việt cũng không quá lo lắng sẽ có người nhận ra mình.
Nhấn vào trong bài báo, hắn đọc được những thông tin sau:
“Vào tối ngày thứ , ngày / năm , tức hai ngày trước, ở vòng xoay dân chủ, đường CMT, diễn ra một vụ cướp giật, thủ phạm là tên Nguyễn Hữu Trung, tuổi, chạy Exicter, hắn giật giỏ xách của người đi đường, nhưng điều đáng chú ý là sau đó đã có một vị hiệp khách võ lâm, hành hiệp trượng nghĩa ra tay chế phục, phương thức bắt lại tên ăn cướp của cậu ta rất thú vị, đó chính là dùng cục đá, ném bể bánh xe tên cướp, vâng, chàng thiếu niên kia chạc tầm tuổi, như ảnh, sau khi giúp người đi đường bắt cướp, cậu ta có lẽ do có chuyện gấp, nên chúng ta không được biết nhiều về cậu ta, rất tiếc rằng trời quá tối nên chất lượng hình ảnh rất kém, nếu có ai nhận biết được cậu thiếu niên trên, xin liên hệ về tòa soạn, số điện thoại: ...”
Hoàng Việt coi đến đây, liền lướt xuống dưới phần bình luận, quả nhiên là thấy rất nhiều lời khen ngợi tán dương.
Bình luận trên cùng nhất là một bài khá chi tiết, nói rõ người viết bài thật sự kiến thức rộng rãi:
“Xem ra là cao thủ Minh Kính, điều đáng nói là do xe di chuyển với tốc độ nhanh, việc bắn vào lốp xe không hề đơn giản, nếu ở khoảng cách gần thì độ khó tuy bé hơn, nhưng một cục đá ít nhất phải có tốc độ bay trên m/s, tức bằng một nửa tốc độ bay của một viên đạn súng lục mới có thể ném bể được, tuy rằng chọi đá thì lực sẽ mạnh hơn viên đạn, nhưng lực tay của cậu ta cũng đã rất đáng khen, nhưng đáng tán thưởng nhất đó là làm việc nghĩa mà không cần báo đáp, tôi nghĩ đây là một lựa chọn khá sáng suốt, vì việc trở thành anh hùng ở tuổi này không thể nói trước là sẽ mang lại điều tích cực hay tiêu cực!”
Bài comment này đạt được hơn một ngàn lượt thích, bài comment tiếp theo cũng tỏ ra không quá kém cạnh khi có một thi sĩ làm một bài thơ ca ngợi, Hoàng Việt đọc xong không khỏi bấm like một phát, cười khà khà.
“Tốt lắm, cứ như thế này điểm tích phân của ta sẽ ngày càng tăng nhanh thôi, hy vọng đừng gỡ xuống mục tin đầu đề quá sớm a!”
Những bài viết khác nội dung không quá sâu sắc, hầu hết là những lời ca ngợi, thậm chí còn có một vài bài nhận vờ Hoàng Việt là người thân của mình, làm hắn bối rối hết sức.
“Anh xem gì thế... ồ, hiệp sĩ bắt cướp đây mà, tin này hồi sáng em xem rồi!” Bé Thu không biết từ lúc nào đã lẻn ra đằng sau Hoàng Việt, thầm tức tối thì ra anh ta thà đọc báo chứ không muốn ôm mình ngủ.
“À ừm... tin này khá thú vị đấy chứ, em nghĩ về chàng thanh niên này thế nào?” Hoàng Việt hơi có chút hiếu kỳ, không biết người bên ngoài sẽ nghĩ về hành động của mình ra sao.
“Còn phải hỏi sao, dĩ nhiên là quá ngu, cơ hội tốt để nổi tiếng như vậy mà cậu ta bỏ qua, anh nghĩ xem, ngoài được nhà trường tuyên dương, được thưởng tiền, tạo được ấn tượng tốt với cục công an, được các mỹ nữ xin làm quen, ôi chao ơi, đủ loại thứ tốt vậy mà cậu ta không biết nắm bắt, nếu cậu ấy là người nhà em chắc chắn em sẽ mắng cho một trận!”
“Ừ, em nói cũng có lý!” Hoàng Việt gãi gãi đầu, cười hì hì, nhưng thật ra cậu cũng có suy nghĩ khác, những thứ mà cô bé này nói chỉ là hào nhoáng nhất thời, đối với hắn có lợi hay hại thì không thể nói trước được.
Bé Thu đã thòm thèm Hoàng Việt rất lâu rồi, trong giọng nói mang theo vẻ nũng nịu, bảo: “Anh xem xong chưa, mình cùng ngủ đi!”
“Ờm, cũng được!” Hoàng Việt tắt máy tính, sau đó nằm lên giường, haiz, hắn cố ý nằm ra xa nhưng cô bé này không tha cho hắn, quàng tay qua ôm lấy eo hắn, sau đó còn cố ý hát cho hắn nghe:
“Cạnh bên một người vô tâm, là nước mắt tuôn âm thầm... Là yêu quá lâu một người đã chẵng còn chút... động lòng...Cạnh anh...!” Bé Thu ngân nga, giọng của cô gái này cũng không quá đặc biệt, nhưng mang theo một vẻ ngọt ngào, ừm, Hoàng Việt cũng khá xúc động, không biết vì sao cô chọn bài này, chẳng lẽ trong chuyện tình cảm gặp phải trắc trở gì đó sao?
Không muốn nhắc lại nỗi buồn của cô, Hoàng Việt chỉ lặng im nghe cô hát, sau khi cô hát được hơn nửa bài, thì giọng nói bắt đầu có chút nức nở, xem ra cô nàng này đã rơi lệ rồi.
Hoàng Việt quay người lại, nhìn cô bé, lấy tay lau lau nước mắt, bé Thu cảm thấy sự ôn nhu của Hoàng Việt, không những không nín mà càng khóc tu tu, nấc nghẹn nói:
“Em xin lỗi, để anh mất hứng rồi, anh có thể hát cho em nghe một bài được không, bài nào càng buồn càng tốt!”
“Ừm, tốt thôi! Em thích Mr Siro đúng không, để anh chọn một bài!”
Nói rồi, bắt đầu ngân nga, lần này, hắn không hề che giấu kỹ năng Ma Tính giọng hát của mình, lời ca trầm bổng nhịp nhàng quyến rũ cất lên: “Chuyện hai chúng ta bây giờ khác rồi... Thật lòng anh không muốn ai phải bối rối...!”
“A! Bức tranh từ nước mắt, em thích bài này lắm!” Bé Thu nói xong, lại tiếp tục nói: “Mà em thấy anh hát còn hay hơn Mr Siro đó, rất có tiềm năng làm ca sĩ nghen!”
Cô phải thật sự công nhận rằng Hoàng Việt hát rất hay, giọng hát của anh ta làm cô xúc động, sự ngạc nhiên đã làm vơi bớt nỗi buồn, cô nở nụ cười ấm áp làm Hoàng Việt cũng có hơi chút thất thần.
“Cho em... lần đầu tiên... của anh... được không...chỉ một lần thôi...” Bé Thu nài nỉ, thật sự bây giờ cô không chỉ bị chinh phục bởi vẻ ngoài của Hoàng Việt, mà còn là sự chính trực, chân thành, ấm áp, cô biết, mình không xứng với chàng trai này, nhưng nếu được làm người con gái đầu tiên của anh ấy, đó sẽ là một kỷ niệm quý giá mà đời này cô mãi mãi không quên.
Hoàng Việt thất thần một chút, có chút bối rối không biết làm gì, mình phải làm gì đây, chọn làm cô ấy thất vọng, hay thử nếm một lần trái cấm, à, nhìn cô ta dưới ánh đèn vàng cũng rất xinh đấy chứ, nếu chấm điểm thì chỉ kém Kiều Linh nửa phân mà thôi.
“À....à...”
“Reng...reng....” Còn chưa nói xong, đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của Hoàng Việt vang lên, hắn lấy điện thoại ra, là ba mình gọi, bèn bấm nghe.
“Dạ vâng, thưa ba con về ngay, hôm nay các bạn chơi hăng say quá!”
Đầu bên kia truyền tới thanh âm lo lắng: “Ừ, con đi cẩn thận, ba để khép cửa, đã hơn giờ rồi!”
“Dạ vâng thưa ba!” Nói rồi, Hoàng Việt ngồi dậy, làm cô bé Thu tiếc hùi hụi, xem ra hai ta chỉ có duyên mà không có phận rồi.
“Xin lỗi, mình phải về, facebook của mình là Việt Hoàng Trần, cậu cứ theo số điện thoại .... tìm là ra, có gì cứ liên lạc với mình, mình giúp được gì sẽ giúp!”
“Vâng, cậu chủ!”
Hoàng Việt tất nhiên là không thể theo đường chính rời khỏi khách sạn, hắn dùng kỹ năng Ẩn Thân, sau đó leo lên sân thượng, vận dụng khả năng parkour của mình băng qua một loạt tòa nhà.
“Bạch...bạch!” Đang chuẩn bị nhảy xuống, Hoàng Việt bỗng nghe được thanh âm đạp đạp trên mái tôn, tuy ở khoảng cách khá xa, thanh âm rất nhỏ nhưng thính giác của hắn rất nhạy, men theo phương hướng đó nhìn theo, hắn thấy một tên mặc quần áo đen thể thao, chạy hớt ha hớt hải về hướng này, thần sắc rất hoảng hốt.
Không quá bao lâu, Hoàng Việt lại tiếp tục nghe thêm vài thanh âm đạp mái tôn nữa, lần này là ba bốn người, xem ra là đang truy đuổi theo tên mặc đồ đen đang hướng về phía hắn kia.