Lần này, Hoàng Việt không nhờ anh Vinh liên hệ với tên Trung be nữa, mà là nhờ anh ấy gửi cho mình số điện thoại của anh Nhân, anh Nhân vào giang hồ đã lâu, hẳn là có người quen ở khắp nơi, nếu được anh ấy giúp, Hoàng Việt đi đến Hải Phòng tìm tên Thành kia cũng sẽ càng thêm thuận tiện.
Sau khi nhận được tin nhắn, chần chờ một lát Hoảng Việt vẫn là quyết định bấm gọi.
Đầu dây bên kia rất nhanh vang lên thanh âm ồ ồ: “Việt hả em, có chuyện gì cần anh giúp, cứ nói!”
“Dạ, em muốn nhờ anh giúp em tìm một người ở Hải Phòng ạ!”
“À... Xứ cảng không đơn giản đâu, người chú tìm là người như thế nào?”
“Dạ, chỉ là một tên bình thường khoảng tuổi thôi ạ, hắn và em có chút chuyện cần giải quyết!”
“Được, chú gửi ảnh của nó cho anh, kèm thêm thông tin càng chi tiết càng tốt, gửi qua Zalo, số điện thoại ..., anh sẽ nhờ người quen giúp cho chú!’
“Vâng, cảm ơn đại ca!”
Dù sao thì hiện tại Hoàng Việt cũng không vội, còn có buổi lễ nhà giáo Việt Nam vào ngày mai, hắn tuy rất lo lắng cho bé Thu nhưng đây là một cơ hội rất tốt để kiếm lấy điểm tích phân, nếu như lợi dụng tốt, có thể giúp ích không nhỏ cho việc tìm kiếm bé Thu sau này.
Đang chuẩn bị lên mạng tìm hiểu thông tin về tên Thành này, thì lập tức điện thoại nhận được cuộc gọi từ người thầy quen thuộc.
“Alo, thầy Quân ạ, có chuyện gì không thầy!”
“À, thầy đang lo vụ tên Bảo, thầy nghĩ kỹ thì cảm thấy có chút vấn đề!”
“Thầy nói đi, em và thầy cùng suy nghĩ!
‘”Ừ, thầy nghi hắn có gắn Camera quay lén, mà chuyện hôm bữa là như thế này này...” Thầy Quân thuật lại xong làm Hoàng Việt hơi hơi tức cười, quả thật là gậy ông đập lưng ông a, tên Bảo này cũng ranh ma gớm, nhưng nếu vậy, thì tốt rồi, có một biện pháp có thể ép hắn không thể trốn tội.
“Thầy làm cho hắn một ly trà nóng, sau đó em sẽ đưa cho thầy một viên thuốc ngủ mới, khi đó hắn không muốn uống cũng phải uống, nếu hắn uống, chứng tỏ hắn không có gắn Camera, mà nếu hắn không uống, chứng tỏ hắn rút kinh nghiệm lần trước, biết thầy bỏ thuốc hắn, tức là hắn có Camera quay lén, em nghĩ hắn sẽ cố tình uống để thầy không nghi ngờ, khi đó chúng ta chỉ cần lấy vân tay và khóa cảm ứng là được!”
“Hay, hay lắm, thế mà thầy không nghĩ ra!” Thầy Quân mừng hí hửng, xem ra lần này tên Bảo không thoát được rồi.
Sau khi trò chuyện một chút với thầy Quân, Hoàng Việt ngồi xuống giường, lấy đàn ghita ra, bắt đầu dợt bài Xe Đạp, đây là một ca khúc song ca của Thùy Chi và nhóm MU, ca khúc này rất khó hát, cần giọng hát phải nội lực, rất khỏe, và có quãng giọng cao, chỉ riêng việc một nhóm MU hát phần nhạc nam là đã đủ biết cần giọng phải dài mạnh đến cỡ nào, còn về việc giọng nữ, Hoàng Việt dự tính mời Kiều Linh song ca cùng mình, hẳn là cô ấy cũng sẽ không từ chối.
“Hệ thống, giọng hát của ta đã rất hay rồi, nếu thăng cấp Ma Tính giọng hát lên cao cấp còn hay hơn nữa sao?”
“Haha, ký chủ nghĩ đơn giản thật, Cao cấp ma tính giọng hát tuy không thể giúp ký chủ hát hay hơn bao nhiêu, nhưng sau khi nâng cấp lên cao cấp ma tính giọng hát, kí chủ có thể chuyển đổi giọng nói, giả thành con gái cũng không thành vấn đề, còn Siêu Cấp ma tính giọng hát ư, chờ kí chủ đổi được nó rồi sẽ biết, hắc hắc!” Hệ thống tỏ ra khá tinh nghịch.
“Ồ, còn có chuyện tốt như vậy sao, tốt, sau đợt này phải hối đoái ngay mới được!”
Không quên lên mạng tìm hiểu thông tin về tên Thành, nhưng theo lời của bé Vân thì tên này không dùng facebook, nhưng Hoàng Việt men theo hình ảnh chụp kỷ yếu của lớp hắn vào năm ngoái cũng đã thấy sơ sơ mặt mũi tên này, quả thật là rất phong trần lãng tử, khó trách nhiều cô gái mê hắn chết mê chết mệt như vậy.
Sau khi kết bạn với Zalo của anh Nhân cá chép, Hoàng Việt gửi thông tin qua, Zalo của anh Nhân cũng không có quá nhiều hình ảnh cùng nhật ký, dường như anh ấy không có thói quen chia sẻ chuyện riêng tư lên mạng.
Xong việc, Hoàng Việt xuống dưới nhà phụ ba mẹ mình bán phở, nhà hắn đã thuê thêm một chị phụ bán, trả lương khá cao, một tháng lên tới triệu đồng, những ngày gần đây, quán phở nhà hắn rất hot, rất nhiều thực khách mộ danh mà đến thưởng thức, trong đó có khá nhiều là khách nước ngoài, ăn xong đều tấm tắc khen ngon, ba Hoàng Việt còn đưa quán phở nhà hắn lên ứng dụng Grab, Goviet, khiến cho lúc nào quán phở cũng tấp nập các bác tài chực chờ, nhưng dĩ nhiên là quán vẫn ưu tiên khách ăn ở tiệm.
Trong khoảng thời gian này, Hoàng Việt cũng không quên hối đoái một ít mặt nạ đặc chế từ hệ thống để tặng cho bé Na, làm làn da bé càng thêm hồng hào, căng mịn đầy sức sống, theo như lời bé kể, dạo gần đây có khá nhiều anh lớp trên có ý bắt chuyện làm quen với bé.
Tuy rằng bé Na mới học lớp , nhưng cũng đã rất tinh ý, biết được không nên yêu sớm ở độ tuổi này, vả lại có một anh trai hoàn mỹ như vậy, tiêu chuẩn chọn bạn trai của cô bây giờ cũng đã tăng lên khá cao.
Đang phụ ba bán phở, Hoàng Việt đứng ở quầy, nghe được một đoạn hội thoại làm hắn cũng khá hào hứng:
“Questo ristorante mangia molto bene...”
“Mi sento lo stesso”
“...”
Một cặp tình nhân không ngừng trò chuyện, Hoàng Việt có thể nghe ra đây là họ dùng tiếng Ý, lần trước khi hắn rút thưởng được tiếng Ý sơ cấp đã lập tức sử dụng, Hoàng Việt có thể nghe hiểu được sơ sơ đoạn hội thoại của bọn họ, là đang khen món ăn rất ngon, liền cười thầm.
Khoảng giờ, sau khi chén xong bát phở, Hoàng Việt lên phòng, bắt đầu tĩnh tâm tu luyện, ném hết tất cả nỗi lo ra sau đầu, một đêm cứ thế lặng lẽ trôi qua, sáng sớm giờ, hắn bắt đầu ăn sáng, sau đó xách xe đạp đi vội đến trường.
...
Sáng sớm ban mai Sài Gòn, khí trời mát mẻ, những tia nắng vàng ươm trải dài qua khe lá, đâu đó nơi sân trường, những chàng trai cô gái thiếu niên mặc cho mình bộ đồng phục áo trắng quần xanh, các thiếu nữ tuổi mới lớn như những bông hoa mới nở, tà áo dài tinh khôi thướt tha yêu kiều như tô điểm cho ngôi trường càng thêm muôn vàn sặc sỡ.
Ngày hôm nay, trường THPT Nguyễn Thượng Hòa cũng như rất nhiều ngôi trường khác, trang hoàng bài trí rất hoành tráng, các bài nhạc được các dàn loa đồ sộ mở vang ra khắp con đường Cộng Hòa, trường Nguyễn Thượng Hòa nổi danh là trường học có diện tích lớn nhất Thành Phố, chỗ ngồi trên sân trường lít nha lít nhít các học sinh, ai cũng một mặt háo hức, trên các bàn ghế dựa là các thầy cô, mỗi người cầm trên tay một bó hoa do các em học sinh trao tặng, khuôn mặt ai ai cũng hớn hở, một lễ hội tưng bừng cứ thế bắt đầu được diễn ra.
Ngoài cổng trường, các em nữ sinh phụ trách tiếp đón khuôn mặt tươi tỉnh, không ngừng nở nụ cười hiền hòa, thốt lên giọng nói ngọt ngào chào mừng các thầy quan khách, nghe đồn hôm nay, Giám Đốc Sở Giáo Dục Thành Phố Hồ Chi Minh cũng sẽ đến tham dự.
Sau khi làm xong lễ chào cờ và hát quốc ca, thầy Khoa, hiệu trưởng trường THPT lên phát biểu, sau đó giới thiệu một số vị đại biểu quan khách, toàn những thầy giáo cùng những người có học hàm rất cao, đặc biệt còn có một vị Giáo Sư môn Lịch Sử.
Sau lễ phát biểu của thầy, một bạn nữ MC quen thuộc, ngoại hình sáng, giọng nói trong trẻo, đã có nhiều kinh nghiệm dẫn các chương trình của trường lên bục, phát biểu:
“Chào mừng các thầy cô giáo, các vị đại biểu, các quan khách, cùng các bạn học sinh cùng tham dự buổi lễ Nhà Giáo Việt Nam hôm nay, công ơn thầy cô luôn là một thứ gì đó rất lớn lao, rất vĩ đại, nhờ có thầy cô mà chúng em mới biết đâu là đúng đâu là sai, hẳn là trong mỗi người học sinh chúng ta đều có hình ảnh một người thầy cô giáo mà mình rất đáng kính, tiết mục đầu tiên hôm nay sẽ khắc họa hình ảnh một người thầy, cặm cụi và đầy tình yêu thương học sinh, vâng, chúng ta cùng chào mừng ba bạn Kiều Linh, Ngọc Minh, Thảo Ly với ca khúc Bụi Phấn!”
Sau khi MC nói xong, Kiều Linh, Ngọc Minh, Thảo Ly từ sau hậu trường bước lên sân khấu, hướng xuống phía dưới cúi chào thật sâu, sau đó tiếng nhạc vang lên trong tiếng vỗ tay như sấm phía dưới sân trường.