Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

chương 66: đối chiến hải đường (hạ)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hải Đường công tử tiếc thì tiếc thật, nhưng trong đối chiến không có thời gian suy nghĩ nhiều, ném hết tiếc nuối ra sau đầu, hắn tiếp tục tung quyền, cước, đánh cho Hoàng Việt không ngừng bại lui.

“Như thế này nhất định ta phải thua!” Hoàng Việt nhăn mặt, thật sự không phải hắn không thể thắng được Hải Đường, mà là cần thời gian rất nhiều để hắn có thể nắm bắt hết tất cả thế chiêu của đối thủ, có điều Hải Đường luyện ngạnh công quá cứng, làm Hoàng Việt gần như không kiên trì nổi nữa.

Trong võ học cơ sở, được chia làm nội công và ngoại công hay còn gọi là ngạnh công, nếu bàn về uy lực, đương nhiên nội công có phần mạnh hơn, nhưng đó là khi nội công luyện đến tinh thâm, nếu xét thời gian tu luyện ngắn ngủi, hai người tu luyện nội công và ngoại công thời gian bằng nhau, thì ngoại công có phần nhỉnh hơn, một luồng nội công nhỏ yếu rất khó mà công kích phá hủy được ngọc đá, nhưng một vật có độ cứng tương tự thì hoàn toàn có thể.

Tuy vậy, luyện tập ngoại công cần phải chịu khổ hơn tập nội công rất nhiều, muốn ngoại công đại thành, thân thể cứng như sắt thép phải không ngừng cho thân thể chịu tác động bởi các vật cứng, sử dụng nước thuốc, khiến cho Hoàng Việt không thể không nhìn Hải Đường bằng con mắt khác, đã đến nước này, Hoàng Việt đành phải nhờ vào hệ thống:

“Hệ thống, ta muốn hối đoái một môn ngoại công, ngươi có tiến cử gì không?”

“Kí chủ, thích hợp nhất với kí chủ hiện tại đó là Thiết Bố Sam của Thiếu Lâm, môn võ công này chia làm hai tầng: Mình Đồng Da Sắt và Thiết Giáp Chiến Khải, kí chủ hối đoái tầng đầu cần tiêu hao ngàn tích phân, xét thấy kí chủ đang trong tình trạng nguy cấp, hệ thống tự động truyền thụ cho kí chủ!”

Lập tức, một luồng tinh hoa bỗng nhiên xuất hiện trong người Hoàng Việt, sau đó lan tràn khắp tứ chi bách hải, như cường hóa cho da thịt gân cốt của hắn thêm phần vững chắc, lập tức, tên Hải Đường cảm nhận được biến hóa này, ban đầu hắn cảm thấy khi va chạm với da thịt của đối phương, lực sát thương mình tạo ra có phần yếu đi, nhưng chỉ sau khoảng vài chục giây, hắn đã bắt đầu cảm thấy da thịt đối phương đã đạt tới độ cứng như mình, làm hắn vạn phần nghi hoặc.

“Hải Đường công tử, cuộc chơi bây giờ mới bắt đầu!” Hoàng Việt cười lạnh, đoàn tinh hoa này cũng đã xóa nhòa đi hết nỗi nhức nhối của xương cốt của hắn, các vết bầm trên da cũng tan đi, tuy rằng hắn không hẳn là nắm giữ ngoại công cứng rắn hơn công tử Hải Đường, nhưng ít nhất muốn cầm cự khoảng vài trăm chiêu không thành vấn đề.

“Ngươi rốt cuộc là giấu thực lực, hay có thủ đoạn đặc biệt gì?” Hải Đường công tử vạn phần nghi hoặc, hắn cảm thấy cực kỳ khiếp sợ, phải biết để có được thân thể với độ cứng như ngày hôm nay, từ năm tuổi cha hắn đã bắt hắn mỗi ngày phải dùng tay chẻ vào cát nóng, đánh vào gạch ngói, chịu đựng gậy gộc đánh vào người, tuy rằng hắn luyện tập không quá nhiều nhưng cũng đủ để khiến hắn tức tối không thôi.

Mà bây giờ, tên Hoàng Việt này mới tuổi, chỉ mới tuổi a, hơn nữa theo hắn nhờ tên Dũng điều tra qua, tên này trước đây hết sức bình thường không có gì lạ, chỉ là mới nổi gần đây, nay lại có được công phu như thế này, hoặc là tên này quá giỏi ẩn nhẫn, hoặc là hắn có bí mật không để cho ai biết.

Dĩ nhiên, Hải Đường công tử không thể nghĩ đến Hoàng Việt đạt được những thứ này là nhờ hệ thống, một phần vì hắn cũng không có hay đọc truyện, hắn ghét nhất là sách vở, mà cho dù có đọc truyện đi nữa, ngươi tin tưởng trên thế giới này có người có thứ gọi là hệ thống sao????

Sau khi hoàn toàn hấp thụ tinh hoa của Thiết Bố Sam, lúc này độ cứng cáp của da thịt gân cốt của Hoàng Việt đã không thua gì Hải Đường công tử, hắn bắt đầu có thể thỏa sức tung chiêu, từ nãy đến giờ tỷ đấu, Hoàng Việt cũng đã nắm được kha khá các thế chiêu của Hải Đường, tên này rất thích lên gối cùng dùng cùi chỏ, Hoàng Việt bây giờ cũng không sợ, hắn liên tục ăn miếng trả miếng, gậy ông đập lưng ông với đối thủ, làm tên Hải Đường cũng phải đổ mồ hôi hột.

Nhưng không có nghĩa như vậy là Hoàng Việt chiếm thế thượng phong, hắn cũng chỉ đánh ngang tay với tên Hải Đường mà thôi, vì đánh một hồi hắn đã hoàn toàn xác nhận đúng là nội công của tên Hải Đường này đã đạt đến Minh Kính sơ kỳ hậu kỳ, tức hơn hắn một nấc thang trong tiểu cảnh giới, Hoàng Việt có thể cầm cự được với đối thủ cũng do hắn chiêu thức tinh diệu, có thể lấy nhu khắc cương, chứ nếu cứng đối cứng, Hoàng Việt hoàn toàn không phải đối thủ.

Hoàng Việt tuy đôi lúc khá bốc đồng, nhưng hắn cũng có sự điềm tĩnh, sau vài lần nhận ra không thể đối cứng thì hắn đã chuyển sang phòng thủ, vì vậy cả hai không làm gì được ai.

Hải Đường công tử lúc này vẫn chưa hết khiếp sợ, ban đầu hắn chỉ cho rằng Thái Cực Quyền của Hoàng Việt là có chút thành tựu, cùng lắm là đạt đến cấp độ chuyên gia, bởi vì trước đây khi bị hắn đánh vào thì Hoàng Việt còn có chút luống cuống, có điều bây giờ độ cứng da thịt của đối phương đã ngang bằng mình, uy lực Thái Cực Quyền được Hoàng Việt thể hiện ra càng vững chắc, không còn bị ảnh hưởng bởi chênh lệch đến từ ngoại công nữa, làm Hải Đường công tử đồ mồ hôi hột, thầm hét lên hai chữ “Đại sư” trong lòng.

Phải biết, hắn tập luyện các thế võ tuy nhiều, nhưng không môn võ nào mà hắn tu luyện được đến cấp độ chuyên gia, chứ nói chi là đại sư, cao nhất là môn Muay Thái hắn chỉ tập luyện tới mức tinh thông mà thôi.

Điều này khiến cho dù cho nội công của hắn có mạnh, cũng không làm gì được Hoàng Việt, nếu như Hoàng Việt cũng chỉ nắm giữ thế võ như hắn, người như Hoàng Việt hắn có thể đánh gục ba tên.

Hai người không ngừng giao thủ, mồ hôi tuôn ra như mưa, bé Thu ngồi ở một bên coi mà kinh hãi không tả được, vốn cô cho rằng Hoàng Việt nhất định phải bại, tuy biết Hoàng Việt có tự tin về thực lực của mình, nói lên thực lực anh ta cũng không kém, nhưng tên Hải Đường là con của trùm Tân Bình Nhân cá chép, nếu không có bản lĩnh làm sao hắn còn có thể còn sống đến giờ.

“Anh Việt, Anh Đường, hai người ngừng lại được không, tất cả là lỗi của em, hai anh đừng đánh nữa!” Bé Thu van nài, thật sự cô rất muốn giúp Hoàng Việt, nhưng nghĩ đến Nhân cá chép, nếu Hoàng Việt thắng, giết chết Hải Đường, nhất định sẽ gặp phải trả thù từ tên này, mà theo tình hình bây giờ, Hải Đường công tử dù có thắng cũng khó mà giết được Hoàng Việt, vì vậy cô muốn Hoàng Việt thà rằng thua, ít ra như vậy còn có nước cứu vãn được.

Hai người Hải Đường và Hoàng Việt không hề để ý tới lời của bé Thu, đang giao thủ rất ác liệt, nếu chỉ có một chút phân tâm cũng có thể đem đến chiến bại, mặc dù Hoàng Việt rất muốn trả lời, nhưng hắn phải cố kiềm hãm lại, còn tên Hải Đường nghe lời này của bé Thu, càng thêm đắc ý, cho rằng chỉ cần con nhỏ này nói càng nhiều, phần thắng của mình sẽ lớn hơn.

Nhưng đúng vào lúc này, Hoàng Việt và Hải Đường công tử, hai người đều tạm lui về phía sau, nguyên do là từ xa xa vang lên tiếng nẹt bô của mấy chiếc mô tô phân khối lớn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio