Hoàng Việt vừa nói xong, toàn trường im lặng như chết, cái gì? tỷ sao? tỷ là con số như thế nào? Có phải là quá được voi đòi tiên không.
“Cậu Việt, cậu nói nhầm à, là tỷ đúng không?”
“Không, ông không nghe lầm, chính xác là tỷ!”
“Việt, mày điên rồi!” Hữu Phú điên tiết, không nhịn được mắng lớn.
“Câm mồm!” Dũng chột quát lên, hắn đã nhìn không vừa mắt thằng Hữu Phú này lâu rồi, tuy rằng hắn cũng khiếp sợ khi hoàng Việt đòi số tiền cao như vậy nhưng nghĩ lại mà xem, cậu trai này rất được lòng Nhân đại ca, nói lên cậu ta rất có bản lĩnh, giở công phu sư tử ngoạm như vậy cũng có thể hiểu được.
Kiều Linh lúc này cũng khiếp sợ rồi, cô không ngờ bạn trai mình lại nói thách con số cao như vậy, ba của Hữu Phú làm sao có thể chấp nhận được chứ, tỷ, đủ để nuôi cô ăn ngon mặc đẹp cả đời a!
Các bạn học một mảnh xôn xao, ai cũng hiếu kỳ không biết ba Hữu Phú sẽ trả lời như thế nào?
“Cháu, cháu đừng đùa thế chứ, tỷ làm sao chú trả nổi!”
“Không trả cũng phải trả!” Hoàng Việt nói như chém đinh chặt sắt, giờ phút này mọi người mới cảm nhận được người nam nhân này đầy khí phách và bá đạo.
“Thật nam tính a...” Kiều Linh một mặt hoa si, đã hoàn toàn bị hút hồn.
Không đợi ba Hữu Phú nói tiếp, Dũng chột lên tiếng: “Cậu Việt đã nói rồi, nếu ông không đáp ứng, tôi sẽ đem chuyện này báo cho Nhân đại ca.”
Vừa nghe Dũng chột nhắc đến Nhân đại ca, ba Hữu Phú run lên cầm cập, đang định nói gì thì Dũng chột lại bồi thêm một câu:
“Quên chưa nói cho ông biết, cậu Việt đây là anh em tốt của Hải Đường công tử!”
“Cái gì??????????????”
Gần như cùng một lúc, Hữu Phú và ba hắn liền thốt lên, Hải Đường công tử a, ở Tân Bình có câu nói, thà chọc cảnh sát chứ đừng chọc Hải Đường, dĩ nhiên là chỉ dân giang hồ mới biết, ai cũng biết tên Hải Đường này thù rất dai, bị hắn để ý thì sẽ không có ngày yên ổn.
Ba Hữu Phú giờ đã sợ rồi, không dám kỳ kèo nữa, phải biết chọc ai chứ chọc công tử Hải Đường thì vấn đề không còn là tiền bạc nữa rồi mà chính là mạng sống.
Hắn vội nói: “Nhưng mà chú không có đủ tiền mặt, có thể cho chú trả góp được không?”
“Không thể!”
Hoàng Việt nói tiếp: “Cái nhà hàng này cũng được đấy, chuyển giao cổ phần của ông cho anh Dũng, là được!”
Dũng chột nghe thế thì vội nói: “Không không, đây là tài sản của cậu, cậu phải nhận chứ!”
“Tài sản của em cũng là của bang, anh cứ coi như em đóng góp cho bang vậy.”
Dũng chột cũng không muốn làm Hoàng Việt khó xử; vội đáp: “Ừ thế thì anh tạm giữ giùm chú, khi nào chú em cần tiền cứ việc hú anh!”
“Nhưng tôi còn chưa đồng ý mà...” Ba Hữu Phú gào thét trong lòng, nhưng cũng không dám ý kiến, chỉ là bối rối nói:
“Nhưng mà nhà hàng này em góp vốn đến tỷ lận đó, anh Dũng có thể trả lại cho em tỷ không, em đồng ý chuyển toàn bộ cổ phần qua cho anh!”
“Ông có thấy mặt hàng nào khi bán đi lại giữ được giá gốc không?” Dũng chột cười lạnh.
“Nhưng nhà hàng đang ăn nên làm ra mà…” Ba Hữu Phú do dự nói.
“Thế lỡ sau này nó thua lỗ thì sao, kinh doanh ai có thể nói trước được điều gì chứ!”
“Nhưng…Nhưng!”
“Tôi không muốn nói nhiều với ông nữa, kể từ hôm nay, tôi và cậu Việt không muốn hai người xuất hiện trước mặt bọn tôi nữa, ông tự giải quyết cho tốt đi!” Dũng chột nói lời cứng rắn.
“Vâng…dạ…vâng!” Ba Hữu Phú không dám cãi lời, lập tức dắt Hữu Phú đi, một mặt rất hậm hực, ngày hôm nay vì đứa con trai hồ đồ này mà mình bị mất gần / tổng tài sản, phải biết đây là công sức ông nỗ lực cố gắng mấy năm trời a.
“Khoan đã…” Dũng chột chợt ngăn lại.
"Còn chuyện gì sao anh Dũng?” Ba Hữu Phú đầy khiếp đảm, không biết còn phải bỏ ra những gì nữa đây.
“Những chuyện hôm nay, phải giữ bí mật hoàn toàn, tôi nói cho ông, con ông cùng tất cả các em học sinh ở đây, nếu có chút phong thanh nào tiết lộ ra ngoài, để tôi biết được ai là người tung ra, người đó tôi bảo đảm hắn không có kết cục tốt đâu!”
“Vâng, bọn em biết rồi ạ!” Ba Hữu Phú đầy ấm ức, kéo mạnh tay con trai mình lôi đi ra ngoài, đám bạn học cũng không ai dám hó hé, ai cũng biết người này không dễ chọc, mình mà dám nói chuyện này ra ngoài chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
Lúc này ly rượu kia đã bị tên Hữu Phú mang đi, anh Dũng vội nhìn về tên Nhân viên, tên nhân viên đứng gần đó cũng chột dạ nói: “Anh Dũng, em thề sẽ không bao giờ nói chuyện này ra ngoài!”
“Ừ, tốt!” Dũng chột cũng ậm ừ, sau đó sai hắn mang lên một chai rượu mới, hôm nay mình cũng phải cùng cậu em Hoàng Việt này uống cho thật say.
Lúc này, Hoàng Việt cũng khá tò mò, hắn cũng hơi nghi ngờ, hôm nay chẳng lẽ là trùng hợp như vậy, tại sao lại gặp anh Dũng ở đây vào giờ phút này, bèn lại gần anh Dũng, ghé sát vào tai người sau hỏi nhỏ: “Anh Dũng, sao hôm nay anh lại đến đây?”
Anh Dũng cũng không dám nói dối người tương lai rất có thể sẽ trở thành Trưởng Lão trong bang của mình, liền cười, ghé sát vào tai Hoàng Việt nói: “Là cậu Đường cho tôi đến đây, cậu ấy biết cậu tổ chức sinh nhật nên mời tôi đến chia vui, tôi chỉ muốn cho cậu có đất diễn một tí mới làm ra vẻ như vậy, nếu có đắc tội gì mong cậu bỏ qua cho!”
Hoàng Việt nghe vậy liền lập tức hiểu là tên Hải Đường đã điều tra mình, tên này cũng giỏi lắm, dám nhúng tay vào nhiều chuyện của mình như vậy, thôi mặc kệ, dù gì hắn cũng có ý tốt, có thể thông cảm được, liền nói to:
“Giới thiệu với mọi người, đây là anh Dũng, một người quen của mình, chúng ta tiếp tục buổi tiệc đi, anh Dũng rất hiền, không như mọi người nghĩ đâu!”
Tất cả mọi người lúc này cũng bó tay rồi, người đàn ông này mà hiền sao, vừa rồi chẳng lẽ không thấy ba tên Hữu Phú thấy ông ta mà như mèo thấy cọp sao, hiền mới lạ đó chứ, hiền với cậu thôi chứ không hiền với bọn tớ à nha.
Anh Dũng lúc này liền hướng về Kiều Linh nói lời xin lỗi: “Cháu Linh, vừa rồi nếu có làm cháu giận, xin bỏ qua cho chú, chú đùa chơi thôi, hắc hắc!”
Kiều Linh thầy anh Dũng là người cùng phe với bạn trai mình thì lúc này liền yên tâm lại, cũng cười khanh khách: “Dạ không sao đâu chú Dũng, mời chú vào dự tiệc với bọn cháu, ở đây còn ghế trống nè, chú ngồi vào bàn này đi!”
“Ok, ha ha ha! Các anh em, bọn bay cùng lên sân khấu hát chúc mừng cậu Việt!”
“Thôi, thôi được rồi anh!” Hoàng Việt mới nhìn là biết đám người này hát không hay rồi, hắn cũng không muốn lỗ tai của mình bị tra tấn.
“Ha ha, anh đùa thôi!” anh Dũng chột cùng đám đàn em cười phá lên.
Mọi người ngồi vào bàn, thấy anh Dũng vui tính như vậy làm bầu không khí cũng vui vẻ trở lại, sau khi ngồi xuống, Dũng chột trước tiên là cùng Hoàng Việt cụng ly, cũng hỏi thăm xem lúc nãy Hoàng Việt uống thuốc kia có sao không thì hắn nói là không thành vấn đề làm mọi người cũng khá yên tâm, chỉ có Kiều Linh là còn hơi lo lắng.
“Việt nè, bộ hồi nãy cậu nói con xe kia tỷ là thật sao?” Bảo Thy lúc này tò mò hỏi.
“Ừm, không sai!”
“WOW, quá trâu!” Đám bạn xung quanh nghe vậy thì hoảng hốt, thì ra Hoàng Việt chính là thiếu gia ngầm a, mua được xe tỷ, còn trâu hơn cả Hữu Phú nữa, quan trọng hơn là hắn có mối quan hệ rộng, còn quen biết dân giang hồ, xem ra sau này phải tìm cách thân cận hắn hơn thôi.
“Là cậu tự mua sao?” Lúc này Ngọc Minh cũng hiếu kỳ hỏi, rất muốn biết được đáp án thật.
“À không, một người bạn mới quen tặng!” Hoàng Việt vừa nói xong, tất cả mọi người đều đứng hình rồi...