“Ông đến đây làm gì?” Hoàng Việt vừa nhìn thấy Phong cùi đã không có sắc mặt tốt, tên này bộ muốn làm gì đây, hừ, nếu chọc đến mình, nhất định mình sẽ rút súng từ Linh Điền Không Gian ra bắn chết hắn.
“Cậu em, tôi chỉ là muốn nói chuyện với cậu một chút thôi!” Phong cùi cười hề hề, nhưng khuôn mặt đầy mụn nhọt của ông ta khi cười trông lại càng khó xem hơn.
“Đi chỗ khác nói chuyện!” Hoàng Việt không nói nhiều, Phong cùi cũng hiểu ý, dẫn đầu đi trước, hai người cùng đi đến một quán cafe gần đó, sau đó tên Phong cùi gọi một ly soda, Hoàng Việt thì gọi một ly nước chanh, bây giờ cũng đã gần tối rồi, tốt nhất là không nên uống cafe thì tốt hơn.
“Ông tìm đến tôi rốt cuộc có chuyện gì?” Hoàng Việt trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hắn không muốn quanh co lòng vòng với ông ta.
“Cũng không có gì, tôi đã kể về cậu cho anh Dũng, anh Dũng thấy cậu là người có tài, đi theo tên Nhân cá chép chắc chắn sẽ mai một tài năng của cậu, chi bằng hãy đầu quân cho chúng tôi đi, tôi bảo đảm thứ cậu nhận được sẽ lớn lao hơn gấp bội!” Phong cùi từ tốn nói, một mặt rất chân thành.
Hoàng Việt nghe thế thì cười lạnh, thì ra là muốn chiêu mộ mình, được, để xem hắn muốn dùng thứ gì chiêu mộ mình, liền hỏi: “Nghe cũng có vẻ thú vị, thế ông định cấp cho tôi những gì?”
“ tỷ một năm!” Phong cùi nói lời đanh thép, hắn nói to làm đám khách nhân ngồi ở các bàn chung quanh cũng phải ngoái nhìn, nhưng rất nhanh bọn họ liền quay mặt đi, sau khi nhìn thấy bộ mặt của gã.
“Tôi không cần tiền!” Hoàng Việt nhàn nhạt nói, muốn dùng tiền mua chuộc hắn sao, tỷ tuy rằng không ít nhưng còn chưa đủ để đả động một kẻ có thể nói là giàu kếch xù như hắn bây giờ.
“Anh Dũng sẽ đề cử cậu lên chức Đường Chủ, có thể cùng cấp độ với tôi, đàn em của cậu sẽ có rất nhiều, đến khi đó làm việc gì cũng sẽ rất đơn giản!” Phong cùi không chút nào bất ngờ, một cậu học sinh không cần quá nhiều tiền đó cũng là điều có thể hiểu được, hắn liền tiếp tục đả động.
“Tôi bây giờ chỉ muốn học thật tốt, còn chưa cần phải làm chuyện gì cả!” Hoàng Việt không chút do dự nói.
“À, tôi có một đứa cháu gái, năm nay học lớp , cậu muốn xem ảnh nó không?” Phong cùi cười hề hề, sau đó lấy điện thoại bấm ảnh rồi chỉa ra cho Hoàng Việt xem, Hoàng Việt đương nhiên là không tin đây là cháu gái hắn, tuy cô gái này cũng rất xinh nhưng so với Kiều Linh thì còn kém một vạn tám ngàn dặm.
“Xin lỗi, tôi có bạn gái rồi!” Hoàng Việt thẳng thừng nói.
“Hừ, đừng rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt, cậu có tin người nhà của cậu, chỉ cần một cuộc điện thoại của tôi, là sẽ phải vào viện nằm không?” Phong cùi tức giận rồi, liền bắt đầu vạch ra bộ mặt thật dữ tợn của hắn, chỉ là một thằng nhãi ranh mà dám liên tục từ chối chính mình, bộ hắn tưởng hắn ngon lành lắm sao, nếu không phải anh Dũng đã căn dặn, tao nhất định phải cho mày biết tay.
“Ông không sợ Lý bang bọn tôi sao, phải biết đây là quận Tân Bình, không phải là Phú Nhuận các ông, chỉ cần một cú điện thoại của tôi, sợ rằng ông và đám đàn em sẽ có đi mà không có về!”
“Hừ, Lý bang bọn bay muốn giữ lại tao cũng không thể, thằng Nhân đó à, tao chỉ cần cầm dao thọc cho nó vài phát vào chân trái là xong, mày tưởng rằng tao không dám à?” Phong cùi hùng hổ nói, hắn vừa nói ra, khách nhân trong cả quán cafe đều mau mau chạy trốn đi hết, không ai dám tiếp tục ở lại uống nước, đây là sắp đánh nhau rồi, ở lại chắc chắn sẽ bị vạ lây.
“Thế nếu tôi gọi cảnh sát thì sao?” Hoàng Việt cười lạnh, dù võ công ông có cao hẳn là cũng không chống lại súng ống chứ.
Lúc này, Phong cùi đã có chút do dự, nhưng không nghĩ nhiều, hắn lấy tay chụp lấy tay Hoàng Việt, người sau thấy vậy lập tức rút ra, nhưng tay Phong cùi nắm bàn tay hắn cứng như gọng kìm, muốn rút ra nhưng không rút ra được.
Tên Phong cùi không ngừng vận dụng nội công, bóp chặt lấy bàn tay Hoàng Việt, hắn không dùng lực quá mạnh, lần này hắn tới là chỉ muốn thăm dò đối phương, dù gì hắn còn phải hỏi ý kiến của anh Dũng đại bàng, chỉ là muốn xem tên này rốt cuộc có tài cán gì mà lại lọt được vào mắt của người đại ca mà hắn luôn luôn kính trọng.
Trán Hoàng Việt không ngừng đổ mồ hôi hột, lực đạo đến từ nắm tay của đối phương tuy không mạnh nhưng tăng dần từng tí từng tí, làm hắn phải vận dụng hết nội công để chống đỡ, tuy rằng da của hắn hiện tại rất cứng nhưng phải biết tên Phong cùi này không kém là mấy so với Nhân đại ca, nếu tính bằng công lực thì nội công của tên Phong cùi này phải mạnh hơn hắn gấp hai ba chục lần.
Hoàng Việt càng ngày càng cảm thấy bàn tay đau nhức khó nhịn, nhưng khuôn mặt hắn không có chút nào vẻ nhăn nhó, mà là vẫn trấn tĩnh mắt đối mắt nhìn tên Phong cùi, làm người sau có vẻ hơi hoảng hốt.
“Thằng nhãi ranh này, chẳng lẽ nó đã sắp đạt tới Minh Kính trung kỳ!” Lúc này, Phong cùi hoàn toàn khiếp sợ rồi, phải biết thằng nhóc này mới chỉ là học sinh lớp a, khi còn bằng tuổi hắn, mình thậm chí ngay cả cảnh giới Minh Kính đều chưa tiến vào được, vẫn chỉ là một tên du côn trên đường phố, xem ra ánh mắt nhìn người của anh Dũng thật chuẩn xác, tên này hoàn toàn xứng đáng được Dũng đại ca coi trọng.
Lúc này Hoàng Việt thật sự khá phân vân, nếu tên này tiếp tục dùng lực nữa thì bàn tay của mình sẽ bị dập nát mất, trong lúc hắn đang quyết định có nên rút súng ra dọa đối phương hay không thì cảm thấy lực đạo trên tay đối phương đã giảm hẳn, tên Phong cùi buông tay Hoàng Việt ra, tấm tắc khen:
“Công lực khá lắm, đúng là nhân tài!”
“Hừ!” Hoàng Việt rút tay lại, vận nội công hóa giải bớt cơn đau, nhìn Phong cùi không có chút nào sợ hãi, làm người sau cũng có chút hoảng hồn, chẳng lẽ tên này có con bài gì đó chưa lật, tại sao hắn lại có thể trấn định như vậy, hay là nó là một đứa cứng đầu không sợ chết sao, đức tính này cũng không phải là quá hay đâu à, nhất là ở trong giang hồ đầy rẫy nguy hiểm.
“Cậu em, hôm nay được gặp cậu, tôi mới biết thế nào là nhân tài, xem ra cậu có tư chất cũng không kém gì đại ca Nam của chúng tôi, được, chúng ta không bàn chuyện kia nữa, bây giờ tôi thật sự muốn kết làm anh em với cậu, dù quyết định của cậu là như thế nào!” Phong cùi lúc này liền hòa hoãn lại, hắn tuy không cho rằng cậu em này quá xuất sắc nhưng sự cứng cỏi thì hoàn toàn xứng đáng để hắn kính nể.
“Không cần, tôi không cần người bạn như ông, xin lỗi, tôi phải về, sau này tốt nhất là đừng tới tìm tôi, nếu không tôi sẽ báo cho Nhân đại ca biết!” Hoàng Việt dứt khoát nói, sau đó lập tức rời đi quán cafe, hướng thẳng tới công viên Lê Thị Riêng trong ánh mắt độc ác của Phong cùi.
“Hừ, nhóc con, mảy tưởng mày ngon lắm chắc!” Phong cùi lầm bầm, kêu gọi nhân viên tính tiền, bước ra quán cafe, sau đó cầm điện thoại lên bấm bấm, rất nhanh thì kết nối được với đầu bên kia.
“Anh Dũng, thằng này không chấp thuận, có cần em xử đẹp nó không?”
“Mày cứ từ từ, nó có vai trò rất quan trọng, không phải ai cũng được thằng Nhân coi trọng như thế!” Bên kia, Dũng đại bàng nói với giọng điềm tĩnh, hắn cũng không mấy bất ngờ, dù gì đây cũng chỉ là màn chào sân đối với thằng nhóc này mà thôi.