Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

chương 92: được thả

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tu luyện được khoảng nửa tiếng thì cửa phòng tạm giam mở ra, một người công an khác, mặt mũi cương nghị, chạc tầm tuổi bước vào, Hoàng Việt nhìn bảng tên thì thấy chức hàm của người công an này là Thiếu Tá, xem ra người đến không đơn giản.

“Chàng trai trẻ, chúng tôi đã điều tra kỹ lưỡng, cậu đánh bạc với số tiền hơn tỷ đồng, mau mau khai thật đi, tội này không xem nhẹ được đâu!”

Hoàng Việt có chút do dự, xem ra không thoát khỏi ải này rồi, nhưng hắn vẫn giả vờ nói:

“Em có chơi đâu!”

“Hừ, để tôi gọi điện thoại cho gia đình cậu, kêu người nhà cậu lên đây, xem cậu tính ăn nói thế nào!” Người Thiếu Tá công an đe dọa nói.

“Anh không phải người của tên Dũng sao?”

“Hừ, đừng nhắc tới hắn, tốt nhất là cậu nên khai thật đi, tội sẽ được khoan hồng, cậu còn là học sinh, cũng chỉ mới bước qua tuổi được mấy ngày, sẽ không chịu án phạt quá cao!”

“Được rồi, đúng là em đã đánh bạc, cũng hơn tỷ!” Hoàng Việt thành thật nói, thật ra đây cũng là nằm trong kế hoạch của hắn, hắn muốn thử xem nếu mình khai thật ra, Dũng đại bàng sẽ xử lý như thế nào?

“Tốt, vậy thì cậu ghi hết lời khai vào đây, sau đó kí tên, tôi tạm thời sẽ không báo cho người nhà của cậu, nhưng sớm muộn gì rồi họ cũng biết thôi!” Người công an đưa một tờ giấy khai báo cùng một cây bút cho Hoàng Việt, sau đó bước ra khỏi phòng.

Hoàng Việt liền điền vào trong tất cả thông tin, hắn cũng không ghi chuyện hai tên đàn em của tên Phong cùi bị chặt tay, vài phút sau thì người Thiếu Tá kia lại bước vào, đọc tờ khai của Hoàng Việt, có vẻ rất hài lòng, sau đó đưa cho hắn một cái gối ngủ.

Hoàng Việt dĩ nhiên là sẽ không ngủ, hắn còn phải tu luyện đây, cười lạnh một cái, hắn lại bắt đầu nhập định, không quên lấy ra một củ nhân sâm chắt thành nước, một ngụm nuốt vào.

...

“Đại ca, không ổn, em nghe nói thằng Việt nó khai rồi!”

“Đ má, thằng này bị ngu sao, không phải mày nói nó lì lắm sao?” Bên kia truyền tới thanh âm tức tối của Dũng đại bàng.

“Em không biết, hình như điểm yếu của thằng này là gia đình nó, thằng Phi Thiếu Tá vừa lấy gia đình nó ra hù thì nó liền khai, giờ phải làm sao đây đại ca!” Phong cùi có vẻ bối rối.

“Để từ từ tao tính!” Dũng đại bàng trầm ngâm.

“Vâng, đại ca!” Phong cùi im lặng chờ đợi.

Chờ khoảng vài phút sau, Dũng đại bàng nói tiếp: “Thôi lần này tha nó, nhốt nó vài năm cũng không giải quyết được gì, không có ích cho kế hoạch của chúng ta, đưa thằng Phi vài chục triệu, đe dọa nó một tí, bảo nó giữ kín chuyện này, à mà khoan thả thằng Việt, nhốt nó một ngày, để sáng ngày mốt rồi thả!”

“Vâng, đại ca!” Phong cùi lập tức đáp.

Tại một gian phòng sang trọng, trên tường có treo một bức tranh mãnh hổ, Dũng đại bàng lúc này ngồi trên bàn, hắn khá tức tối, nhưng rất nhanh liền trấn tĩnh lại, thầm lẩm bẩm: “Đã thế thì phải nhắm vào gia đình của mày thôi!”

...

Một đêm cứ thế lặng lẽ trôi qua, ba mẹ Hoàng Việt tuy có hơi lo lắng không biết con trai mình đi đâu nhưng dù gì cũng đã nhận được tin từ Hoàng Việt gửi về nên cũng tạm an tâm, sáng sớm, trường học THPT Nguyễn Thượng Hòa lại náo nhiệt như mọi ngày, chỉ riêng Kiều Linh có hơi chút buồn vì hôm nay không thấy người mình thương đi học.

Lớp học giờ đây đã quen với việc không có sự hiện diện của Hữu Phú, ngoại trừ tên Công Mẫn có vẻ lẻ loi ra thì hầu như không có ai cảm thấy phiền lòng, thầy chủ nhiệm cũng đã bổ nhiệm Kiều Linh làm lớp trưởng kiêm luôn lớp phó học tập, cô cũng không từ chối, dù gì các bạn trong lớp rất ngoan, cũng không cần cô phải chú ý quá nhiều.

Thời gian thoáng chuyển, trong chốc lát thì bầu trời chuyển dạ, phố thị lên đèn, đường phố tràn đầy màu sắc sặc sỡ nhộn nhịp, nhưng Hoàng Việt giờ phút này lại phải đối diện với bốn bức tường đơn điệu, hắn chỉ có thể tạm quên đi để tập trung vào tu luyện.

Trong lúc Hoàng Việt đang tập trung tu luyện thì hắn nghe được thanh âm thông báo của hệ thống, rằng hơn triệu điểm tích phân đã vào sổ, làm Hoàng Việt rất mừng, xem ra chuyện quảng cáo thuốc ngủ của hắn đã có hiệu quả, giờ đây không chỉ Hương Tràm mà cả các ca sĩ tên tuổi cũng đã được thử nghiệm công dụng của loại thuốc ngủ đặc chế từ hệ thống của hắn.

Xem ra kế hoạch của hắn sẽ sớm được thi hành, việc cần làm bây giờ đó là chờ đợi, nếu hắn đoán không lầm, tên Dũng đại bàng chắc chắn sẽ thả hắn ra, còn nếu như không thì hắn chỉ cần liên hệ với Lý lão là được, dù gì tội đánh bạc cũng không nặng lắm, Lý lão chắc chắn có thể sẽ giúp hắn được.

Hoàng Việt cũng đã hơi mệt rồi, hắn dùng một viên thuốc ngủ, sau đó yên giấc, hẳn là trong tối nay đến mai, số tích phân mình đạt được sẽ càng ngày càng tăng cao hơn nữa, ôm trong lòng mong đợi, Hoàng Việt thư thích chìm vào trong cõi mộng mơ.

...

“Cậu Việt, cậu có thể về được rồi!” Tên công an đàn em của Dũng đại bàng bước vào phòng, nhìn thấy Hoàng Việt đang ngủ thì đi tới lay lay đánh thức hắn, Hoàng Việt rất nhanh thì mở mắt ra, cũng không nói gì nhiều, bình tĩnh bước ra ngoài phòng.

Lúc này, trước cổng đồn công an, Hải Đường công tử đã lái một chiếc Lamborghini đen cách đó không xa chờ hắn, Hoàng Việt sau khi lên xe, Hải Đường công tử lập tức tò mò hỏi:

“Hôm qua em giấu súng ở đâu thế, sao thằng đó tìm không được vậy?”

“Dạ, em để quên ở chỗ đánh bạc!”

Hải Đường công tử nghe vậy cũng có chút nghi ngờ, nếu để ở đó vậy tại sao bọn công an không tìm ra, nhưng cũng không tiện nói nhiều, cho xe bắt đầu chạy, chở Hoàng Việt về nhà.

Lần này, Hải Đường công tử quyết định thử món phở nhà Hoàng Việt, dù gì hắn cũng đã nghe danh quán ăn này đã lâu, đám đàn em thật sự nói với hắn rằng quán này ăn rất tốt, Hoàng Việt cũng cười hì hì, dẫn Hải Đường vào trong, ba hắn thấy hắn về thì rất vui, lập tức chuẩn bị cho hai người hai tô phở đặc biệt.

“Của con cho nhiều hành một chút nha chú!” Hải Đường công tử yêu cầu thêm.

“Ok, có liền!” ba Hoàng Việt vui mừng, tuy nhìn người thanh niên này không khỏe mạnh lắm nhưng dù gì ăn mặc cũng rất sang trọng và có khí thế, xem ra là người mà con mình hay nhắc tới đây rồi, công tử Hải Đường của Lý bang.

“Thế nào, anh Đường?” Phở vừa được bưng ra, sau khi Hải Đường nhấp một ngụm nước lèo, Hoàng Việt lập tức hỏi.

“Ừm.. Rất ngon... Ngon lắm đấy... Chú em mau ăn!” Hải Đường công tử cười khà khà, không nhịn được húp từng ngụm từng ngụm.

“Hắc hắc!” Hoàng Việt biết ngay là hắn sẽ nói vậy, cũng không chờ đợi tiếp tục ăn phở, đúng là tô phở đặc biệt, tái nạm gầu gân gì đều có đủ, còn có một chén trứng gà, nhưng với sức ăn của hắn bây giờ thì cho dù là hai ba tô Hoàng Việt cũng có thể chén sạch.

“Chú Phúc, cho cháu thêm hai tô!” Hải Đường công tử ăn rất nhanh, tiếp tục gọi thêm.

“OK, có ngay con trai!” Ba Hoàng Việt cười ha ha, đúng là người luyện võ, ăn khỏe thật đấy.

Sau khi tiễn Hải Đường công tử về, Hoàng Việt lên phòng, mở máy tính ra, nhưng trước đó hắn phải hoàn thành một chuyện đã, bèn liên hệ hệ thống:

“Hệ thống, cho ta hối đoái kĩ năng Hacker lên Thần Cấp!”

“Đinh! Kí chủ hối đoái kĩ năng Hacker Thần Cấp thành công, tiêu hao triệu tích phân, còn lại tích phân!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio