Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Nếu không phải giờ phút này có việc muốn nhờ, Dạ Thất Thất tuyệt đối thưởng cho hắn vài cái nồi lớn, chỉ cái bộ dáng sói đói mấy trăm năm chưa thấy qua nữ nhân, cũng có mặt nói có kỳ duyên với nàng, hắn ra cửa không có rửa mắt sao?
"Ồ? Vị tiểu thư khổng tước đi chung với Tần thiếu đâu?" Dạ Thất Thất giả bộ không thèm để ý hỏi thăm hành tung Đường Nhu, vì không để cho Tần Lãng hoài nghi, nàng còn cố ý lấy biệt hiệu cho Đường Nhu.
"Tiểu thư Khổng tước?" Mặt mũi Tần Lãng tràn đầy khó hiểu, lập tức bừng tỉnh hiểu ra cười nói: "Cô nương nói là Đường tiểu thư đi? Ha ha... Cô nương thật thích nói đùa, nhưng mà lời này cô nương ngàn vạn lần cũng chớ để cho Đường tiểu thư nghe được, nếu không thì có phiền toái."
"Đường tiểu thư có việc nên rời đi trước, sau đó sẽ đến Tử phủ chạm mặt với ta." Tần Lãng nói thật lòng.
"Đa tạ Tần thiếu quan tâm, chỉ cần Tần thiếu không đi trước mặt Đường tiểu thư lắm lời, tin tưởng nàng ấy sẽ không biết ta nói câu nói kia." Dạ Thất Thất cười cười, không biến sắc đào hố dẫn Tần Lãng tự hắn nhảy vào vài bước, còn mình thì lại là dễ dàng phủi sạch.
Tần thiếu khẽ co quắp khóe miệng mấy cái, âm thầm oán thầm, nhìn bản thiếu nào giống như người ba hoa chứ? Thiếu nữ này thật đúng là cơ trí đanh đá, một chút thiệt thòi cũng không ăn. Mà hắn lại chính là thích những vấn đề khó khăn có tính khiêu chiến này, cũng chỉ có thiếu nữ cực phẩm bực này mới đáng giá hắn phí tâm tư như vậy.
Giờ khắc này, không có Đường Nhu ở bên cạnh vướng chân vướng tay, trong nội tâm Tần thiếu rất là tự tin.
"Cô nương ở đây là chờ người hay là có việc khác?" Tần Lãng trực tiếp hỏi.
Nếu như đối phương cũng đã nói chuyện được trắng ra như thế, sao Dạ Thất Thất phải cô phụ ý tốt của hắn?
"Nhắc tới cũng khéo, Tần thiếu, hôm nay ta cũng là vì dự tiệc mà đến, nhưng mà ta và bằng hữu thất lạc, thiếp mời ở trên tay bằng hữu, cho nên ta..." Nói xong, Dạ Thất Thất bất đắc dĩ buông tay nhún vai, bày tỏ mình thật sự hết sức vô tội, hết sức bất đắc dĩ. Diendanlequydon Chieu^Ninh
Nghe vậy, đáy mắt Tần Lãng thoáng lóe vẻ vui mừng, cố làm ra vẻ khó xử nhìn Dạ Thất Thất nói: "Cái này... ưm..."
"Như thế nào? Không thuận tiện sao?" Dạ Thất Thất nháy nháy đôi mắt ngập nước nhìn xem hắn, biết rõ còn cố hỏi mà hỏi hắn.
"Cũng không phải là không thuận tiện, chỉ là ta và cô nương lại không quen, mang người không biết đi hình như có chút không tốt..." Ngụ ý, chúng ta không quen dẫn cô đi thì không tốt, nếu chúng ta là đổi loại quan hệ, tự nhiên cũng có thể rồi.
Trong mắt Dạ Thất Thất thoáng lóe qua vẻ kỳ quái, khóe môi gợi lên hào quang giảo hoạt như hồ ly: "Gặp nhau thì có duyên phận, chẳng lẽ không phải là Tần thiếu cho rằng như vậy sao? Xem ra, thật sự là ta suy nghĩ nhiều, như thế, thì ta không quấy rầy Tần thiếu, cáo từ!" Dạ Thất Thất mặt mũi tràn đầy thất vọng nhìn Tần Lãng một cái, cắn môi dưới trong mắt mang nước mắt, bộ dáng vừa thấy đã thương làm cho lòng người ta đều mềm yếu.
"Cô nương chậm đã..." Thấy nàng chẳng những không có nghe hiểu ám hiệu của mình như mình đoán, còn bị thương phải rời đi như thế, Tần Lãng nóng nảy, vội vàng lên tiếng gọi nàng lại.
Ngu xuẩn!
Trong nội tâm Dạ Thất Thất thầm mắng một tiếng, khóe môi thoáng gợi lên đường cong thắng lợi.
...
Tử gia thật không hổ là đệ nhất gia tộc Cự Tượng Thành!
Đám người Dạ Thất Thất mới vừa đi tới cửa tử phủ, thì lập tức có người tiến lên chào hỏi: "Hoan nghênh các vị đi tới Cự Tượng Thành, không biết mấy vị có thiếp mời không?"
"Xích Luyện Thành, Tần Lãng." Tần Lãng nhàn nhạt nói một câu, lập tức liền có gã sai vặt đưa thiếp mời lên.
Người chịu trách nhiệm chiêu đãi đám bọn họ trông thấy quy cách trên thiếp mời, trong mắt hiện vẻ kinh ngạc, nhìn nhiều đoàn người Tần Lãng thêm mấy lần, vội vàng đưa người vào bên trong: "Thì ra là Tần thiếu, Tần thiếu, bên mời vào trong!"
Hết chương .