Thiếu nữ kia hét lên một tiếng, liền hôn mê bất tỉnh, bên kia Như Bạch công chúa nhìn một màn này, không khỏi nhíu mày, thầm mắng đồ vô dụng.
Hai mươi mấy người, cầm đầu là người hôm qua đã bị nàng tát một bạt tai, Tôn Cầm. Đứng bên cạnh nàng ta là Xà Ngọc Ngưng. Hừ, rắn chuột một ổ.
Tôn Cầm liếc mắt những người phía sau, để cho bọn họ tiếp tục lên đài tỷ thí, bại một người không sao cả.
Người lên tiếp theo không có vũ khí, nhưng một thân áo giáp, Tuyết Ẩn biết, người có áo giáp, võ đạo chắc hẳn rất tốt.
Người nọ nắm tay, liền đánh đến.
Có người nguyện ý làm bao cát, Tuyết Ẩn tự nhiên sẽ không khách khí, thân mình nhỏ nhắn, tốc độ rất nhanh. Người kia còn chưa kịp tiến đến gần nàng, đã bị nàng mọt cước đá bay.
"Phanh "
Tất cả sự việc chỉ diễn ra trong chớp mắt, làm cho tất cả mọi người xung quanh đều run rẩy.
Tuyết Ẩn chậm rãi tiêu sái đến gần, khóe môi nở nụ cười lạnh lùng...
Phía sau nàng bay lên tro bụi. Thân hình nhỏ nhắn kia, chỉ trong nháy mắt đã đánh bay hai sơ cấp chiến sĩ. Giờ phút này thật làm cho mọi người khiếp đảm.
Trước mắt bọn họ không phải là nữ hài tử, mà chính là tu la, làm bọn họ từ tâm đều cảm thấy sợ hãi.
"Hai người các ngươi lên đi." Tôn Cầm nhìn đến khuôn mặt kia, nghĩ đến ngày hôm qua bị đánh một bạt tai, mà cha thế nhưng lại không quan tâm đến nàng.
Chỉ cần nhớ tới việc này, lòng nàng liền tràn ngập lửa giận, hận không thể đem Tuyết Ẩn lột da rút gân, bầm thây vạn đoạn.
Hai người bị Tôn Cầm chỉ điểm, có chút do dự. Nhưng lại nghĩ, cả hai người cùng lên, phần thắng sẽ cao hơn. Dù sao một nữ tử nhỏ như vậy, cũng chưa chắc đánh được hai người cùng một lúc.
Nghĩ như vậy, hai người liền đồng thời hướng Tuyết Ẩn bay đến.
"Phanh "
Lại là thanh âm vật nặng rơi xuống, lại hai tiếng kêu thảm thiết vang lên. Bọn họ thậm chí còn chưa nhìn thấy hai người này bị đánh như thế nào.
Đúng vậy, không thấy được nàng ra tay, cho dù ra tay, cũng không thấy được nàng dùng lực như thế nào. Nhưng những người bị nàng đánh rơi xuống đất, đều không đứng lên được.
"Đồ vô dụng, nhanh như vậy đã bị đánh nằm sấp." Như Bạch công chúa nhìn một màn này, cảm thấy vô cùng tức giận.
Người Tôn Cầm tìm đến đều là phế vật, bốn người đều đánh không lại cái dân đen kia. Thậm chí ngay cả ống tay áo của người ta đều chưa chạm vào được.
Tuyết Ẩn liếc mắt nhìn mọi người, bước đến gần bốn người đang nằm dưới đất kia, rồi lại bước qua. Mọi người còn lại cảm thấy sợ hãi khí tức của Tuyết Ẩn, không tự chủ được lui về phía sau một bước.
Chỉ còn Tôn Cầm cùng Xà Ngọc Ngưng còn đứng tại chỗ, có thể nhìn ra được bọn họ đang run rẩy, rất muốn lui về phía sau. Nhưng vì mặt mũi không cho phép bọn họ lui về phía sau.
Âu Nhan Mộ đứng ở cách đó không xa, lẳng lặng nhìn một màn vừa xảy ra giống như xem kịch. Nàng rõ ràng đang che dấu thực lực của mình, nhưng còn đến học viện hoàng gia tu luyện, nàng muốn làm cái gì?
"Thế nào, lui về phía sau?" Tuyết Ẩn câu môi lạnh lùng nói, trào phúng nhìn bọn họ.
"Ai, ai lui về phía sau." Xà Ngọc Ngưng có chút khiếp đảm lắp bắp nói.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới đường muội của mình, người được mọi người đồn đại là phế vật, thế nhưng lại có một mặt làm cho người ta khiếp sợ như vậy.
Rõ ràng lớn lên xinh đẹp như vậy, rõ ràng nụ cười kia thập phần mị hoặc nhân tâm, nhưng cái thân hình nhỏ nhắn kia lại làm cho nàng cảm thấy sơh hãi từ trong tâm.
"Các ngươi đều lên cho ta." Tôn Cầm căm tức, vẫy tay ý bảo những người phía sau đều lên tỷ thí.
Tuy nhiên, không một ai dám bước lên.
"Các ngươi lên cho ta." Tôn Cầm xoay người rống giận. Một lũ vô dụng, thế nhưng lại đi sợ một phế vật, thật sự là mất mặt.