Edit: Mavis Clay
"Hắn muốn lấy, thì ta sẽ gả sao?" Tuyết Ẩn ngẩng đầu hỏi lại Ly Thiên Dạ.
Tuyết Ẩn nàng là người dễ dàng nghe theo lời người khác lắm sao? Vậy giờ cũng vậy, Âu Nhan Mộ mà dám đến cầu hôn, nàng sẽ cho hắn tay không mà về.
"Thế còn nếu là bổn vương?" Ly Thiên Dạ hỏi, tuy đã biết đáp án, nhưng hắn vẫn muốn hỏi thử.
Tuyết Ẩn nhướn đôi mày liễu, biết trước kết quả rồi mà vẫn muốn hỏi à!
Ly Thiên Dạ lướt tới ôm chặt nàng vào lòng, không cho nàng chút cơ hội nhúc nhích, "Ẩn nhi, cuộc đời này ta chỉ chọn nàng."
Tuyết Ẩn đang tính giãy ra nghe vậy đột nhiên trái tim run lên, sau đó ngẩng đầu lên nhìn hắn, lúc bốn mắt chạm nhau, lý trí nàng có chút mê muội, mơ hồ.
Hồng Liên giữa hai hàng lông mày của hắn, như một ngọn hỏa diễm đỏ rực bay múa, chốc chốc lại thiêu nóng lòng nàng, ở trong lòng hắn, không hiểu sao nàng có cảm giác rất an toàn.
"Ly Thiên Dạ, ngươi có biết yêu và thích khác nhau ở chỗ nào không?"
Đột nhiên lúc này nàng cảm thấy hoài nghi với tình cảm kiếp trước của mình đối với Tuyết Ly, vì lòng thích giữa nam và nữ, tạo thành một sự ích kỷ, nên vẫn không thể bỏ qua hành động phản bội của hắn?
"Bổn vương không biết, bổn vương chỉ biết là, có được nàng là có được thiên hạ."
Thích và yêu sao? Hắn không biết, hắn chỉ biết rằng bây giờ, có thể chiếm được tiểu cô nương trước mặt này, là sẽ có được thiên hạ.
Tuyết Ẩn lùi khỏi cái ôm của Ly Thiên Dạ, nhìn sâu vào mắt hắn. Mỗi lần nhìn hắn, lòng nàng lại có một cảm giác vô cùng quen thuộc và an toàn, còn có một chút vui mừng, một chút vui sướng thương cảm như gặp lại được người sau khi biệt ly.
Có được nàng là có được thiên hạ!
Lời nghe dễ lọt lòng như vậy, khiến nàng nghe vô cùng mát lòng, quả thực từ trước giờ nàng rất khó tin lời ai, kiếp trước bị phản bội đã đủ lắm rồi.
"Ly Thiên Dạ, thời gian chúng ta biết được nhau chưa quá dài." Tuyết Ẩn tránh né gương mặt kia, thản nhiên nói.
"Ẩn nhi, chúng ta là trời đã định trước, nếu không, cho dù phải nghịch thiên ta vẫn muốn nàng là của ta, nếu như nàng không yêu, bổn vương sẽ khiến cho nàng yêu." Ly Thiên Dạ nhìn Tuyết Ẩn, giọng nói vừa kiên định vừa bá đạo.
"Ly Thiên Dạ, bá đạo đến vậy?" Tuyết Ẩn cười nhìn Ly Thiên Dạ, đôi khi, mọi thứ không phải là tuyệt đối.
Tựa như hiện giờ, hắn làm chuyện mà nàng ghét, nhưng lại để nàng chẳng thể nào chán ghét được, đây là số mệnh đã định sao.
"Bổn vương đi rồi, nhớ rõ, nếu như nàng thực sự dám gả cho Âu Nhan Mộ, bổn vương sẽ điều động toàn quân tới Đông Huyền, cho dù có phải tới cướp cũng phải mang bằng được nàng về, nếu không, ta sẵn sàng hủy diệt luôn nàng." Ly Thiên Dạ thì nói xong lập tức rời đi.
Tuyết Ẩn nhìn cửa sổ, đêm đã khuya, ánh trăng cũng đã hạ xuống, bên ngoài tối đen một mảnh, nhưng trước mắt bóng đỏ kia vẫn sáng lên, tung bay cùng màu bạc.
Nếu không có được nàng, ta đây sẵn sàng hủy đi nàng.
Nếu lời nói của Âu Nhan Mộ đã bá đạo, thì Ly Thiên Dạ còn kinh khủng hơn.
Quả thực là nàng chán ghét Âu Nhan Mộ, nhưng lại không chán ghét Ly Thiên Dạ, đây là số mệnh đã định sao?
Ngày sau đó, Ly Thiên Dạ và Âu Nhan Mộ rời học viện hoàng gia về nước, Tuyết Ẩn vẫn như cũ buổi sáng đến Bách Thảo Viên, buổi chiều đến Linh Võ Viện, buổi tối luyện đan dược.
"Tuyết Ẩn, viện trưởng phái người gọi ngươi tới kìa." Học trò kia lo lắng nhìn tuyết ẩn.
Tuyết Ẩn ngưc mắt, "Biết rồi."
Ly Thiên Dạ với Âu Nhan Mộ vừa rời đi chưa lâu, viện trưởng đã nhanh chóng tìm đến cửa rồi, chẳng lẽ là vì chuyện của Tôn Cầm lúc trước?
Nhưng vô luận chuyện gì, ta cũng sẽ chính diện đối đầu, viện trưởng, từ lúc nàng nhập học tới nay, đây là lần đầu tiên nàng gặp.
"Viện trưởng." Sau khi được hộ tống tới chỗ viện trưởng, Tuyết Ẩn vẫn rất lễ phép gọi lên.
Viện trưởng đặt chén trà xuống, đánh giá người trước mắt, sau đó nói, "Đến đây."