Ngôn Thành gật đầu, vỗ về chim xanh, hé miệng muốn nói chuyện, lại không biết nói cái gì.
"Biết."
Vốn tưởng rằng Ngôn Thành là câm điếc, không nghĩ tới chính là biết thú ngữ.
Tuy rằng không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng đại khái là sống cùng thú, cho nên không biết nói, chỉ biết thú ngữ.
"Đông (biết. )" Ngôn Thành cố gắng nói vài lần, cuối cùng nói lên tiếng, cho dù trúc trắc, cho dù âm bất đồng.
Tuyết Ẩn yêu thương vuốt ve đầu Ngôn Thành "Về sau chậm rãi dạy cho ngươi."
"Biết." Ngôn Thành lại thử vài lần không tiếng động phát âm, cuối cùng chính xác nói đúng.
Như vậy nhận thức, làm cho hắn thật vui vẻ. Đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời hắn vui vẻ như vậy
"Oa oa, chủ nhân chúng ta đang bay nha. Trước kia phụ thân cũng không mang ta bay, nói là sẽ dọa đến ta."
Tiểu Đoàn Tử vui sướng từ trong lòng Tuyết Ẩn đi ra, cái đầu hưng phấn lộn xộn thò ra, hận không thể đi ra ngoài tự mình ngồi ở trên lưng chim xanh.
"Tiểu Đoàn Tử, ngươi không sợ một lát bị gió quất đi xuống, ngươi liền đi ra ngoài." Chim xanh tốc độ rất nhanh, gió sắc bén thổi tới trên mặt của nàng, có chút đau.
Cũng may chim xanh tốc độ mặc dù mau, nhưng rất cân bằng, bằng không nàng thật đúng là lo lắng.
Tiểu Đoàn Tử chỉ phải lại lùi nửa cái đầu về, nó không muốn ngã xuống, nó còn muốn ăn thịt thịt.
"Chim xanh, hạ xuống đi, ta muốn làm vài thứ." Tuyết Ẩn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng chim xanh.
Chim xanh biết tiếng người, liền hạ xuống.
Tuyết Ẩn nhớ tới bản thân không có một đồng nào, nàng hiện tại cần tiền, cần xây dựng thế lực của riêng nàng, nàng mới có thể chống lại Xà gia.
Bằng không, nàng lẻ loi một mình, muốn giết Xà Ngọc Kỷ, Xà Kiến Hoa, Xà gia sẽ không bỏ qua của nàng.
Hiện tại nàng không vội hồi đế đô. Thứ nhất, tuy rằng cắn nuốt thú hạch, nhưng còn chưa có hoàn toàn hấp thu. Thứ hai, khối thân thể này còn quá yếu. Thứ ba, nàng không có chỗ dựa vững chắc.
Nàng có thể nuốt vào cự mãng thú hạch, có thể thu phục Nghịch Mãng, bất quá là may mắn. Nghịch Mãng chính là nghịch thiên muốn hóa rồng , chịu thiên lôi khảo nghiệm, Mà bản thân thời điểm chọc giận nó, lại là lúc nó trải qua khảo nghiệm, nuốt vào thú hạch, làm cho nó hóa rồng thất bại.
Nó muốn sống sót, đó là cùng bản thân ký khế ước, trở thành ma thú của nàng, bằng không kết cục đó là thần hình câu diệt.
Cho nên nói, thu phục Nghịch Mãng, là nàng lần này may mắn.
Một con chim xanh cực lớn, một tinh linh trắng muốt bé bằng bàn tay, một bé trai nhỏ gầy mặc quần áo da thú, bên người một thân huyết sắc hồng y nữ tử. Thật là một tổ hợp quái dị. Dưới ánh mặt trời, kéo cái bóng dài, nhưng lại mang theo ấm áp.
Chim xanh đối với Ngôn Thành kêu một tiếng, sau đó cất cánh rời đi.
Vào thành, Tuyết Ẩn liền đem đồ đáng giá trên người mang đi cầm. Mua cho Ngôn Thành và bản thân một ít quần áo.
Mặc vào một thân quần áo màu tím, Tuyết Ẩn không khỏi nhíu mày, trong lòng nàng ngoài màu đỏ thì không thích những màu khác. Nhưng vì tránh cho người khác chú ý, nên phải mặc vào .
Chuyện nàng biến mất, Bắc Huyền Thanh cùng Xà gia vô luận thế nào, đều sẽ phái người tìm kiếm , mà một thân hồng y cùng ngân mâu đó là đặc điểm nhận biết rõ nhất của nàng.
Bởi vậy chỉ cần hơi chút che lấp, không để cho người khác nhận ra nàng thì tốt rồi.
Nếu là hiện tại trở về đế đô, nàng sẽ rất khó thành lập được thế lực cho bản thân.
"Oa oa, chủ nhân chúng ta có phải không phải lại có thể ăn thịt thịt ." Thời điểm đến khách điếm, trời đã tối đen.
Tiểu Đoàn Tử lại tâm tâm niệm niệm muốn ăn thịt, không có biện pháp, nó chính là rất dễ dàng đói.