Tác giả: Vân Phi Mặc
Truyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ
Vừa lên trấn trên, Lâm Diệp Nhi từ chối hảo ý xách dùm của bá bá trong thôn, chính mình mỗi tay xách theo một túi hạt dẻ đến phủ Huyện thái gia. Nếu là lúc trước, đừng nói đến hai túi, dù chỉ có nửa túi, sợ là nhấc lên cũng không nổi nữa là.
Ít nhiều cũng là do linh tuyền cải tạo lại thân thể một phen, bằng không dựa vào tiểu thân thể gầy yếu kia của nguyên chủ, dù ăn uống đầy đủ cũng vẫn không khỏe lên bao nhieu.
Huyện lệnh phủ đệ rất dễ tìm, nằm ở cuối phố, lại là phủ to nhất, Lâm Diệp Nhi đặt đồ xuống đất, thừa lúc không có người chú ý lén từ trong không gian cầm ra thêm một túi.
Gọi thủ vệ huyện phủ, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, đưa đồ vào, nàng cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ.
Lúc nàng đi tới, cổng lớn xuất hiện một chiếc xe ngựa xa hoa, từ trên xe ngựa đi xuống là một nam tử trẻ tuổi, cẩm y hoa phục, chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt, đáy mắt cũng tràn đầy ám quang, xung quanh thân mình cũng luẩn quẩn vài sợi hắc khí.
Thủ vệ canh cửa nhìn thấy người tới, tiến lên trước một bước, "Thiếu gia."
Thiếu niên kia vô lực lên tiếng, thẳng bước vào bên trong phủ.
Lâm Diệp Nhi hồ nghi nhìn vương thiếu gia kia, đến khi hắn bước vào hẳn mới thu hồi tầm mắt, trong lòng nghĩ thầm.
Một nhà huyện lệnh như thế nào mà ai cũng đều quấn quanh một cỗ tử hắc khí.
Lâm Diệp Nhi không khỏi ngẩng đầu nhìn lại tòa phủ đệ xa hoa kia, phía trên trôi nổi một cỗ hắc khí như có như không dưới bầu trời vạn dặm không mây.
Thủ vệ canh cửa thấy nàng đứng ở nơi đó thật lâu vẫn còn chưa đi, sắc mặt lạnh lùng, xua đuổi nói: "Uy uy, đứng ở nơi đó làm cái gì, đi nhanh cho ta, đừng cản trở ánh mắt của lão gia nhà ta."
Lâm Diệp Nhi thu hồi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, nhìn cũng không nhìn loại hạ nhân mắt chó () xem thường người khác, thẳng bước rời đi.
() Đây là nguyên tác ^^
Nàng không có trực tiếp về nhà, ngược lại ở lại trấn trên tìm thợ thủ công chuyên môn tu sửa nhà ở, hỏi xong việc mới trở về. Lâm Võ tới chạng vạng mới về đến nhà, không tìm được hạt dẻ, nhưng bắt được một con thỏ hoang, vừa lúc nên đổi thực đơn cho bữa tối.
Buổi tối ăn một bữa thỏ hoang kho tàu thơm phức, ba người ăn xong miệng vẫn còn dư vị.
"Ta muốn tìm người sửa lại nhà ở." Lâm Diệp Nhi mở miệng nói.
Cái nhà này thật sự là quá rách nát, nóc nhà làm từ cỏ tranh, thời gian lâu rất dễ bị thấm nước, lọt gió, đặc biệt là đã sắp tới mùa đông, buổi tối lại lạnh làm đóng băng nước, chờ đến ban ngày mặt trời lên, nước liền từ trong các khe hở tràn ra. Ở trong trí nhớ Lâm Diệp Nhi, mỗi khi mùa đông đến, trong phòng phải đặt đủ các loại xô chậu để chứa nước.
Cửa sổ mỏng như giấy, thường thường vẫn có gió thổi vào, hiện tại mùa thu thì không sao, khi mà mùa đông tới thì mấy cơn gió lạnh buốt kia còn không làm cho đông chết.
Lâm Diệp Nhi liền thừa lúc chưa bị đông chết, đem gian nhà lụn bại này dọn dẹp một chút, đỡ phải đến lúc đó phải cầm búa đi phá băng.
Hiện tại trong nhà có tiền bạc, vừa lúc có thể tu sửa một chút.
Lâm Võ trong lòng cũng vừa động, trước kia đã muốn tu sửa nhà ở, nhưng lúc ấy ăn no còn chưa lo được, nào có bạc tu sửa nhà ở, chỉ đành có thể được đến đâu hay đến đó.
"Cũng nên tu sửa một chút."
Lâm Diệp Nhi thấy Lâm Võ không phản đối, nói tiếp: "Ta đã hỏi một chút về giá cả, đại khái yêu cầu mười lăm lượng bạc."
Bọn họ trong khoảng thời gian này dựa vào bán hạt dẻ, không sai biệt lắm kiếm lời được năm mươi lượng bạc, trong đó đại bộ phận đều là tiền của vị thiên kim huyện lệnh kia. May mắn có chừng tiền bạc nên có thể hảo hảo tu sửa phòng ốc một phen.
"Mười lăm lượng bạc, nhiều như vậy?" Lâm Võ nhíu mày, "Tỷ, tỷ hỏi giá từ lúc nào?"