Nghe thấy giọng nói của Quân Tư Mặc, hai người Dạ Hi nhanh chóng tách ra. Quân Mặc Hiên đen mặt nhìn Quân Tư Mặc, hắn có thể đừng xuất hiện đúng vào thời khắc mấu chốt được không.
Quân Tư Mặc nhìn phụ thân không rõ vì sao, mỗi lần hắn xuất hiện, sắc mặt của phụ thân hắn đều có vẻ không vui, đây rốt cuộc là tại sao vậy?
Tại sao ư? Đương nhiên vì lúc này ngươi chính là cây nến nhỏ quấy rầy chuyện tốt của hắn. Chỉ là điểm này, không lâu sau đó Quân Tư Mặc liền hiểu, vì vậy, hắn bày ra một động tác kinh ngạc.
"Tiểu Tư Mặc, trẻ nhỏ không thể quá mê ngủ biết không? Như vậy sẽ sinh bệnh." Dạ Hi trịnh trọng dạy dỗ nói. Đến lúc nào thì nàng mới có thể sửa được tật xấu mê ngủ của Quân Tư Mặc đây.
"Nhưng mà mẫu thân, sẽ lập tức phải trở về Thiên Thần rồi, Tiểu Tư Mặc ra cửa không có Tiểu Bạch sẽ bị xe ngựa đâm vào, đến lúc đó sẽ không phải đơn giản là ngã bệnh nữa, mà là gãy tay gãy chân đấy." Quân Tư Mặc tiếp tục giả vờ đáng thương. Buổi chiều sẽ lên đường, không có Tiểu Bạch chẳng lẽ lại để cho hắn đi bộ sao, đùa gì thế?
Nghe vậy, khóe miệng Dạ Hi run rẩy lợi hại, ra ngoài bị xe ngựa đâm vào mà hắn cũng có thể nghĩ ra được. Đúng là vì Tiểu Bạch, cái gì cũng nói ra được.
"Hi Nhi, hay là đưa Tiểu Bạch cho con đi." Quân Mặc Hiên chợt nhớ mình đã từng đã đồng ý Tiểu Tư Mặc, giúp hắn xin lại tiểu Bạch, vì vậy, lên tiếng bênh vực.
Nghe vậy, Quân Tư Mặc khinh bỉ nhìn phụ thân mình, tưởng rằng lúc này giúp hắn nói chuyện, hắn sẽ tha thứ cho lão cha lật lọng này sao? Vân Thúc Thúc nói đúng, phụ thân đúng là một người sợ vợ, hiện tại tốt hơn hết là hắn tự trông cậy vào mình còn hơn là trông cậy vào phụ thân.
Quân Mặc Hiên vô tội sờ mũi, vẻ mặt bình tĩnh ôm Dạ Hi, dùng ánh mắt van xin: Hi Nhi, chừa cho ta chút mặt mũi đi.
Dạ Hi liếc Quân Mặc Hiên một cái, cân nhắc đến đường xá xa xôi, ngay sau đó nàng liền trả Tiểu Bạch lại cho Quân Tư Mặc.
.......
Trên đường trở về Thiên Thần, đoàn người đi thong dong, hai người Dạ Hi và Quân Mặc Hiên ngồi xe ngựa, mấy người Vân Thanh Phong cưỡi ngựa, còn tiểu Tư Mặc lại trực tiếp nằm ở trên lưng Tiểu Bạch ngáy to ngủ.
Đi một ngày một đêm, đám người Quân Mặc Hiên cuối cùng đến vùng biên giới Thiên Thần. Quân Mặc Hiên đi tới trạm dịch thì lấy ra thân phận của mình, rất nhanh liền có người đến tiếp đón.
Chỉ là không ngờ, ở trạm dịch, bọn họ lại gặp phải trưởng tôn nữ của Âu thái phó, Âu Thanh Dao. Nàng ta từng được hoàng thượng phong làm công chúa lấy chồng xa ở Tề quốc, hiện tại phải là vương phi Tề quốc.
Mấy năm không gặp, Âu Thanh Dao cũng không có gì thay đổi. Lúc rời đi, nàng cũng chỉ có mười lăm tuổi, hiện tại vừa đúng hai mươi hai tuổi, cũng không tính là quá già.
Khi Vân Thanh Phong nhìn thấy Âu Thanh Dao thì nhớ lại đủ thứ chuyện năm đó, thì lúc này lại bắt đầu mắc tật xấu tật xấu tiện miệng.
"Mặc, đây không phải là Âu Thanh Dao, mối tình đầu của ngươi sao?" Vân Thanh Phong trêu ghẹo nói, hai mắt mập mờ nhìn Quân Mặc Hiên.
Nghe vậy, Quân Mặc Hiên hung hăng trợn mắt nhìn Vân Thanh Phong một cái. Thật là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì.
"Mối tình đầu nha! Sao ta không biết chàng còn có chuyện mối tình đầu này?" Dạ Hi cười híp mắt nhìn Quân Mặc Hiên, tay nhỏ bé gắt gao bấm vào chỗ thịt bên hông của Quân Mặc Hiên.
"Hi Nhi, chuyện năm tuổi trước đây, chúng ta đừng nhắc đến nữa." Quân Mặc Hiên chân chó nói. Không phải vậy sao? Năm đó bốn tuổi, khi hắn bị người bắt nạt, Âu Thanh Dao đã cứu hắn. Cho nên Quân Mặc Hiên vẫn xem Âu Thanh Dao là nữ thần của hắn, nhưng bởi vì vấn đề thân phận, hắn vẫn không nói mà thôi.
Mà Âu Thanh Dao lại gả đến một nước khác ở xa, đương nhiên Quân Mặc Hiên sẽ không nói rồi. Nhất là sau này gặp được Dạ Hi, hắn đã hoàn toàn quên mất chuyện này rồi.
Âu Thanh Dao ở phía xa nghe thấy Vân Thanh Phong kêu to, mỉm cười đi tới, dịu dàng nói nói: "Thanh Dao ra mắt Hiên vương." Thể hiện rõ vẻ dịu dàng nhưng không yếu ớt như tiểu thư nhà giàu, đúng là một tiểu thư khuê các.
Nhưng mà trực giác của nữ nhân, Dạ Hi có thể cảm giác được, vừa rồi trong ánh mắt của Âu Thanh Dao có chứa địch ý. Chẳng lẽ nàng ta trở về là nhằm vào Quân Mặc Hiên. Dù sao cũng là cổ đại, tình cảm lúc nhỏ cũng sẽ có thể giữ cả đời.
"Lễ vương phi!" Quân Mặc Hiên đạm mạc nói, tỏ vẻ tôn trọng. Âu Thanh Dao là thê tử Bắc Thần Lễ của Tề quốc, hắn tôn trọng gọi nàng một tiếng Lễ vương phi cũng không sao.
Nghe vậy, trong mắt Âu Thanh Dao hiện lên vẻ lúng túng. Ba chữ Lễ vương phi giống như là một cái tát đánh lên mặt nàng, khiến cho nàng nhục nhã. Nhưng mà cũng không có gì đáng trách, Quân Mặc Hiên nói đúng là sự thật.
"Hiên vương không biết sao? Thanh Dao đã không còn là Lễ vương phi nữa rồi. Từ sau khi phu quân Bắc Thần lễ của Thanh Dao qua đời, hoàng thượng đã phái người đón Thanh Dao về nước rồi." Âu Thanh Dao nhu nhược nói, giọng nói dịu dàng đáng thương.
Lọt vào trong tai Dạ Hi là đặc biệt chói tai, ngay sau đó, nàng lên tiếng châm chọc nói: "Âu tiểu thư, gả cũng đã gả cho người ta, cho dù tướng công đã chết, ngươi vẫn là Lễ vương phi như trước, tuyệt đối sẽ không trở thành Hiên vương phi."
Bị người chọc trúng ý định, trên mặt Âu Thanh Dao chợt hiện vẻ tức giận, chỉ là rất nhanh đã khôi phục lại vẻ mặt dịu dàng, thê thảm nói: "Vị cô nương này, chúng ta đều là nữ nhân, vì sao cô nương lại nhục nhã ta như vậy."
Nghe vậy, Dạ Hi run rẩy nổi da gà toàn thân. Nàng vẫn không tin, Âu Thanh Dao lại không biết nàng là Hiên vương phi. Nàng có thể nhớ rất rõ ràng, mới vừa rồi Quân Mặc Hiên đã báo cho biết thân phận của nàng.
Vậy mà Âu Thanh Dao lại gọi Dạ Hi là vị cô nương, đây rõ ràng không phải là không thừa nhận thân phận của Dạ Hi sao. Lòng dạ Âu Thanh Dao này rõ ràng như thế, Dạ Hi làm sao có thể để nàng dễ chịu đây?
"Âu tiểu thư, bổn vương phi thật sự không có vũ nhục ngươi. Có một số người nhất định phải biết tự trọng, nếu trượng phu đã chết, thì an phận một chút, không phải mỗi người đều sẽ bằng lòng tiếp nhận một thứ đồ đã cũ." Dạ Hi không khách khí nói, nàng mới không cần cho Âu Thanh Dao mặt mũi. Tóm lại một câu: Dám cướp đoạt nam nhân của nàng, thì phải chuẩn bị tốt bị nàng ngược chết.
"Ngươi......." Âu Thanh Dao tức giận tới đỏ mặt tía tai. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta vốn dịu dàng cũng trở nên méo mó. Lúc nàng ta đang chuẩn bị lên tiếng phản bác, Quân Tư Mặc nằm ngủ ở trên lưng Tiểu Bạch đột nhiên mở mắt ra.
"Ôi ôi, đại thẩm ngươi muốn giành phụ thân với ta sao? Nói cho ngươi biết nha, giành phụ thân Tiểu Tư Mặc, Tiểu Tư Mặc sẽ để cho Tiểu Bạch cắn chết người." Vẻ mặt Quân Tư Mặc thuần lương nói.
Quân Tư Mặc vừa nói ra lời này, Tiểu Bạch vốn nằm nhắm mắt nghỉ ngơi lại đột nhiên mở mắt ra, vẻ mặt hung thần ác sát nhìn chằm chằm Âu Thanh Dao.
Thấy thế, trên mặt Âu Thanh Dao thoáng hiện vẻ sợ hãi. Vừa rồi nàng còn tưởng rằng cái thứ màu trắng này là một con chó sủng vật đấy, bộ dạng lúc này, có chỗ nào giống một con chó sủng vật chứ.
"Đây là đứa trẻ nhà ai, người lớn đâu, đều mặc kệ sao? Tuổi còn nhỏ mà miệng lại thúi như vậy." Âu Thanh Dao vỗ vỗ ngực, vẻ mặt tức giận nói.
"Con trai của bổn vương, Lễ vương phi có ý kiến?" Quân Mặc Hiên lạnh lùng nói, nói xong, tiến lên ôm Quân Tư Mặc kéo Dạ Hi rời đi, để lại Âu Thanh Dao với vẻ mặt ngu ngơ.
Cùng lúc đó, ba người Vân Thanh Phong cũng rời đi theo. Lúc gần đi, Vân Thanh Phong tốt bụng nhắc nhở: "Âu tiểu thư, có vài thứ không phải là của ngươi thì cũng đừng nên cưỡng cầu, nếu không, sẽ chỉ tự rước lấy nhục mà thôi."
Suy nghĩ của Âu Thanh Dao, ngay cả bọn hắn cũng thấy rõ ràng, chẳng qua là nể mặt mũi của Âu Tư Hằng, lên tiếng nhắc nhở mà thôi. Nếu như không phải là Âu Tư Hằng, bọn họ mới lười phải nghía đến nàng!
Nhìn đoàn người rời đi, trong mắt Âu Thanh Dao hiện lên vẻ độc ác. Dạ Hi, Quân Tư Mặc, nàng nhất định sẽ khiến bọn họ mất mặt.
Đám người Dạ Hi nghỉ ngơi một lát thì lên đường rời đi, có Âu Thanh Dao ở đây, bọn hắn cũng không muốn nán lại ở chỗ này. Lại nói, giải quyết vấn đề của Tuyết Nhung quốc, Quân Mặc Hiên hiếm có khi rảnh rỗi, vì vậy, hắn liền dẫn hai mẹ con Dạ Hi cùng nhau du sơn ngoạn thủy.
Khi bọn hắn đến được kinh đô Thiên Thần thì đã là bảy ngày sau đó. Vừa đến, Quân Mặc Hiên đã bị hoàng thượng gọi vào cung, mà ba người Vân Thanh Phong cũng từng người tự rời đi. Chỉ còn lại Dạ Hi và Quân Tư Mặc, không muốn đến hoàng cung với Quân Mặc Hiên, hai người liền quyết định trở về Hiên vương phủ trước.
Vì vậy, trên đường cái, một vị nữ tử áo trắng đi theo sau một đầu sủng vật to lớn, trên lưng sủng vật này còn có một đứa trẻ. Một bộ hình ảnh kỳ quái như vậy đã đẫn tới sự chú ý của mọi người.
Vậy mà, ngay khi Dạ Hi đi qua một hẻm nhỏ thì lại nghe thấy mấy đại mụ đang nói xấu nàng, ngay sau đó nàng liền tiến lên tìm hiểu ngọn ngành.
~~CHÚ THÍCH: () đại mụ = bác gái, bà bác… (chỉ người phụ nữ lớn tuổi)~~
"Đại thẩm, các người đang nói chuyện gì đấy?" Dạ Hi nghi ngờ hỏi, nàng dường như đã năm năm chưa trở lại, sao vừa trở về thì danh tiếng lại tệ vậy chứ.
"Vị cô nương này, cô vẫn còn chưa biết hả, nghe nói Hiên vương phi trở về, còn dẫn theo một đứa con hoang đấy? Năm năm không trở lại, thì ra là đi tìm nam nhân hoang dã nha......." Một vị đại thẩm tốt bụng bát quái nói.
Dạ Hi cười lạnh, mở miệng nói: "Thật sao? Không phải năm năm rồi Dạ Hi chưa trở lại hả, làm sao mà các ngươi biết được?"
Đại thẩm khó hiểu nhìn thoáng qua Dạ Hi, ngay sau đó lên tiếng nói: "Chuyện này tất cả người kinh thành đều biết rồi, vậy mà ngươi lại không biết?"
Nghe vậy, trong lòng Dạ Hi nảy lên vẻ tàn khốc. Không ngờ, bọn nàng năm năm không trở về, còn có người nghĩ nàng như vậy. Thật sự là không có lúc nào là không muốn chỉnh nàng tới chết cả mà!
"A, ta thật đúng là chưa biết đây! Thì ra là năm năm qua, ta vẫn vẻ vang như vậy à!" Trong mắt Dạ Hi hiện lên vẻ khinh miệt.
Nghe vậy, mấy vị đại thẩm sững sờ, lúc này mới cẩn thận đánh giá Dạ Hi. Rất xinh đẹp, hơn nữa còn đi phía sau một đầu sủng vật màu trắng to lớn. Chuyện này...... Người này là Dạ Hi?
Nhất thời, trong mắt mọi người thoáng hiện vẻ lúng túng. Nói như vậy ngay chính trước mặt chủ nhân người ta, vẫn có chút không thể nói nổi. Vì vậy, mấy vị đại thẩm cúi đầu, trong mắt đều là vẻ xấu hổ.
"Nói đi, sao không nói nữa rồi, con ta là con hoang? A, các ngươi thật đúng là dám nói!" Đột nhiên Dạ Hi cao giọng nói. Hai mắt tức giận nhìn chằm chằm nhóm người đại thẩm.
Thấy khí thế bức người của Dạ Hi, mấy vị đại thẩm kia lại càng sợ hãi, năm đó có ai không biết Dạ Hi dung mãnh chứ.
"Hiên vương phi, chúng ta cũng là nghe người ta nói, ngài....... Ngài tạm tha cho chúng ta đi." Mấy vị đại thẩm sợ hãi nói.
"Bịa đặt, nói xấu xung quanh hoàng tộc, chính là phải chu di cửu tộc nha!" Dạ Hi không chút để ý nói, trong mắt đều là uy hiếp.
Quân Tư Mặc ở phía sau ngủ được một giấc thỏa thuê tỉnh lại, thì thấy mẫu thân mình đang giáo huấn người khác. Vì vậy, Quân Tư Mặc hăng hái, chuyện tốt như thế làm sao sẽ thiếu hắn chứ?
"Mẫu thân, loại chuyện bức cung này giao cho Tiểu Tư Mặc là được rồi, Tiểu Tư Mặc thích làm nhất." Quân Tư Mặc sung sướng nói. Vừa nói vừa ra hiệu cho Tiểu Bạch nhà hắn bắt đầu làm việc.
Nhận được tín hiệu của chủ tử nhà mình, toàn thân Tiểu Bạch xù lông, miệng há to ra như chậu máu, vẻ mặt hung thần ác sát nhìn mấy đại thẩm.
Thấy thế, sắc mặt mấy vị đại thẩm trắng bệch, cùng nhau hôn mê bất tỉnh.
"Ặc, không nhát gan như vậy chứ?" Quân Tư Mặc lúng túng nói. Biết mình đã gây họa, vẻ mặt Quân Tư Mặc xám xịt trở lại trên lưng Tiểu Bạch, giả bộ ngủ.
Dạ Hi bất đắc dĩ lắc đầu, thôi, hỏi không ra chủ mưu là ai, nàng cũng có thể đoán được. Ngoại trừ Âu Thanh Dao vừa trở về, còn có ai biết nàng có con chứ.
Ngay sau đó, nàng và Quân Tư Mặc liền cùng nhau rời khỏi. Hai người một sủng tiếp tục đi về phía vương phủ, bởi vì Quân Tư Mặc đã tỉnh, cho nên Dạ Hi bắt hắn xuống đi bộ.
Đúng lúc gặp phải Âu Thanh Dao và cả một người nữa là Dạ Ngữ ở khúc quanh. Mặc dù đã năm năm không gặp, nhưng Dạ Hi vẫn nhận ra được người kia chính là Dạ Ngữ.
Không ngờ, tư tưởng của Dạ Ngữ lại tốt như vậy, bị cưỡng bức mà vẫn có dũng khí ra ngoài đi dạo phố. Không phải nữ nhân cổ đại đều rất chú trọng trinh tiết sao? Chẳng lẽ Dạ Ngữ là một loại khác.
Trong khi Dạ Hi đánh giá hai người, Dạ Ngữ cũng đã nhìn thấy Dạ Hi, nhất thời, cơn tức giận nổi lên. Hơn nữa lại nghe được những chuyện thê thảm biểu tỷ mình đã trải qua, thì cơn tức giận vọt thẳng lên.
"Dạ Hi, kẻ tiện nhân ngươi, tự mình trở lại coi như xong, vậy mà còn dẫn theo con hoang." Dạ Ngữ lên tiếng nhục mạ.
Nghe vậy, Dạ Hi nổi giận, mắng nàng, nàng có thể nhịn, nhưng mắng con trai nàng, đó chính là tự tìm cái chết.
"Thế nào, Dạ Ngữ, năm năm không gặp, lần trước nhục nhã còn chưa đủ? Có phải đám khất cái kia chưa đủ thỏa mãn ngươi hay không, còn muốn một lần nữa?" Dạ Hi lạnh lùng nói, không biết người nào bịa đặt dựng truyện. Mặc dù nàng không biết Dạ Ngữ bị người nào cưỡng bức, nhưng tóm lại là đã bị làm nhục rồi.