Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi

chương 62: tiểu tư mặc trúng độc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: --Tứ Minh--

Đồng dạng, vẻ mặt mọi người chung quanh cũng là không thể tin nhìn Dạ Hi, không phải vừa rồi nàng rất trâu sao? Làm sao chỉ lắc được có một điểm.

"Ha ha, một điểm, ta xem làm sao ngươi có thể thắng ta." Vẻ mặt nhà cái vui sướng nói. Lắc ngu ngốc như thế, đây không phải là nhân bánh từ trên trời rơi xuống sao?

Vì vậy, nhà cái cầm lấy đầu chung, không có chút áp lực nào lắc lắc, đột nhiên, vung tay lên, "thình thịch" một tiếng, đầu chung rơi vào trên bàn.

Cùng lúc đó, một cái tay nhỏ của Dạ Hi đặt lên trên bàn, nhẹ nhàng dùng sức.

"Ha ha ha.... Con báo, ba sáu, lão tử thắng chắc." Nhà cái cười to, nắm đầu chung nhấc lên, một triệu, ngày hôm nay hắn thắng một triệu lượng hoàng kim, chỉ là trích phần trăm thôi, đã đủ để cho hắn tiêu sài cả đời.

Dạ Hi cười nhạt, hờ hững lên tiếng: "Lão tiểu tử, nhìn cho hý, là mấy điểm."

Nghe vậy, nhà cái cúi đầu xuống nhìn, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, làm sao có thể, hắn rõ ràng lắc ba sáu, làm sao lại thành một đống bột phấn.

Đồng dạng, vẻ mặt những người khác cũng kinh ngạc nhìn một màn này, thế nào lại là một đống bột phấn, lẽ nào là do Dạ Hi làm ra? Nhưng bọn họ vẫn chưa nhìn thấy nàng ra tay mà.

"Ngươi... Ngươi...." Nhà cái run rẩy chỉ vào Dạ Hi, ngay cả một câu đầy đủ đều không nói ra được, phun ra một ngụm máu tươi, ngất đi.

Thấy thế, Dạ Hi nhếch miệng lên nở nụ cười chiến thắng, tiến lên cầm xấp giấy vụn lên.

" vạn lượng này là của ta, nói đi, định trả ta thế nào?" Dạ Hi cầm một xấp giấy vụn lắc lắc ở trước mặt Thương Tâm cùng Thương Băng.

Nghe vậy, vẻ mặt Thương Tăng cùng Thương Tâm thản nhiên, Thương Băng vẫn còn tương đối rụt rè, nhưng Thương Tâm lại không giống với, nói khoác mà không biết ngượng nói: "Vị phu nhân này, ngươi có thể theo chúng ta cùng nhau đi đến Hiên vương phủ tìm Hiên ca ca, chắc chắn ca ấy sẽ trả lại cho ngươi."

"Như vậy cũng được, bây giờ đi luôn." Dạ Hi đồng ý nói, ngược lại nàng muốn nhìn xem hai nữ nhân này muốn làm cái trò gì. Không biết, khi hai người bọn ho biết nàng chính là Hiên vương phi, không biết vẻ mặt có thể rất đặc sắc hay không đây.

Trên đường đi, vẻ mặt Thương Tâm vui sướng kể khoảng thời gian các nàng cùng Quân Mặc Hiên chung sống, thực ra cũng chính là hai năm trước, Quân Mặc Hiên bị Dạ Đại Sơn mang đến Thương gia thôn tu dương, hai tỷ muội Thương gia mới biết được các nàng còn có một sư huynh.

Mà Dạ Hi cùng Quân Tư Mặc thì sao? Là ở Điệp cốc, đối với chuyện liên quan đến gia tộc của Thương Diên, nàng không có hứng thú biết đến. Cho nên, cũng không nhận ra các nàng.

Mặc dù như thế, mặt của Dạ Hi vẫn đen lại, mặc dù biết Quân Mặc Hiên cùng hai người kia không có gì. Thế nhưng hắn đội lên khuôn mặt tao bao đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi chính là lỗi của hắn.

Phía sau, Quân Tư Mặc đi theo ở phía xa vẻ mặt đồng tình nhìn Thương gia tỷ muội, không biết như chờ một lúc sau, các nàng còn có thể vui vẻ được như vậy hay không.

Rất nhanh đoàn người đã đi tới Hiên Vương phủ. Khi Thương gia tỷ muội nhìn thấy người hầu trong vương phủ tôn kính với các nàng như vậy, trong lòng càng yêu thích Quân Mặc Hiên nhiều hơn mấy phần.

Hiên ca ca, thật tốt, biết các nàng muốn tới, đã sớm thông tri người trong vương phủ. Nếu không..., làm sao bọn hạ nhân sẽ tôn trọng các nàng như thế.

Không ngờ rằng, hộ vệ gác cửa là đang cung nghênh () Vương phi nhà mình được không? Mà không phải các nàng.

() cung nghênh: kính cẩn nghênh tiếp.

Vì vậy, hai tỷ muội cảm thấy thỏa mãn về sự ưu việt trước đây chưa từng có nghênh ngang đi vào Vương phủ.

Phía sau, vẻ mặt bọn hộ vệ nghi hoặc nhìn Vương phi nhà mình, bằng hữu của Vương phi từ đâu tới. Không biết là người nào? Dĩ nhiên lại đi ở phía trước Vương phi.

Mà hai tỷ muội đi ở đằng trước, không một chút nào cảm giác được ánh mắt đầy tức giận của Dạ Hi.

Nhắc tới cũng thật khéo, hai tỷ muội Thương gia vừa đến đại sảnh vừa vặn gặp phải Quân Mặc Hiên cùng Vân Thanh Phong đang nói chuyện.

Thương Tâm thấy thế, vẻ mặt vui mừng hô: "Hiên ca ca, muội rất nhớ huynh!" Nói xong, giang hai tay ra nhào về phía Quân Mặc Hiên.

Thấy thế, Quân Mặc Hiên nhanh tay nhanh mắt, kéo Vân Thanh Phong qua che chắn ở trước mặt mình.

Vân Thanh Phong không giải thích được bị thương tâm ôm vào lòng, còn không biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

"Này, ngươi là ai, một chút rụt rừ của nữ nhi gia cũng không có." Vân Thanh Phong chán ghét đẩy Thương Tâm ra.

"Ngươi... Ngươi nói cái gì, một lão nam nhân như ngươi, bị ngươi ôm, ta còn không có ghét bỏ ngươi thì thôi, ngươi lại đi ghét bỏ bản cô nương, ta..." Thương Tâm tức giân, ra vẻ muốn đánh Vân Thanh Phong lại bị Quân Mặc Hiên ngăn cản.

Lúc này, lực chú ý của Vân Thanh Phong cùng Quân Mặc Hiên đều tập trung trên người hai tỷ muội Thương gia, vẫn chưa phát hiện Dạ Hi đang đứng ở cửa cười hí mắt nhìn một màn này.

Kỳ thực, không thể trách Quân Mặc Hiên, Dạ Hi muốn ẩn dấu khí tức trên người, thì làm sao người khác có thể phát hiện ra một cách dễ dàng như vậy.

Nhưng thật ra Quân Tư Mặc đang đứng ở đằng sau đi lên phía trước vẻ mặt đồng tình nhìn phụ thân nhà nhìn, tốt bụng nhắc nhở: "Phụ thân, người tự cầu phúc đi."

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Quân Mặc Hiên nhìn ra phía ngoài cửa, quả nhiên, khuôn mặt Dạ Hi cười đến mức gió lạnh thổi từng cơn nhìn Quân Mặc Hiên.

Cùng lúc đó, vẻ mặt của tỷ muội Thương gia cũng không hiểu nhìn Quân Tư Mặc, tại sao hắn gọi Quân Mặc Hiên là phụ thân, mẫu thân của hắn không phải là Hiên ca ca...

"Hiên ca ca, muội rất nhớ huynh!" Dạ Hi bắt chước giọng điệu của Thương Tâm, âm dương quái khí nói.

"Hi nhi, hiểu lầm, đây chỉ là một sự hiểu lầm." Quân Mặc Hiên bước nhanh về phía trước, cầm lấy cánh tay nhỏ bé của Dạ Hi, lo lắng giải thích.

Dạ Hi cười nhạt, rút bàn tay nhỏ bé ra, cầm một xấp giấy vụn đưa cho Quân Mặc Hiên."Xem cho thật kỹ đi, muội muội tốt của chàng đã dùng bao nhiêu vàng thay chàng."

Quân Mặc Hiên nghi ngờ tiếp nhận giấy vụn, tập trung nhìn vào, hai mắt trợn thật lớn, trên giấy vụn rõ ràng viết: Người trả tiền Quân Mặc Hiên, người ký tên Thương Tâm.

Hóa đơn tròn vạn lượng, nghĩ lại Quân Mặc Hiên đã cảm thấy tê cả da đầu. Đầu óc hai nữ nhân này bị cửa kẹp đi, vạn lượng hoàng kim, các nàng cũng dám dùng.

"Nói, đây là chuyện gì xảy ra?" Quân Mặc Hiên tức giận, lạnh lùng nhìn tỷ muội Thương gia. Các nàng là tôn nữ của sư phó không sai, nhưng không có nghĩa là các nàng có thể muốn làm gì thì làm.

Gặp Quân Mặc Hiên tức giận như vậy, Thương Tâm thông minh trốn ra phía sau Thương Băng được. Mà giờ khắc này, Thương Băng cũng xấu hổ đến mức muốn tìm một cái hố để chui vào. Cuối cùng tự tin của các nàng là từ đâu đến, tự tin Quân Mặc Hiên sẽ trả tiền thay bọn họ.

"Ha hả, hay là để ta mà nói đi, vạn lượng này là do hai tỷ muội thua bởi bản vương phi." Dạ Hi vân đạm phong khinh () nói. Ánh mắt lại nhìn về phía Quân Mặc Hiên, tốt nhất là thành thật khai báo, nếu không hậu quả sau này chàng tự hiểu?

() vân đạm phong khinh: mây trôi nước chảy, nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi.

Thấy thế, vẻ mặt Quân Mặc Hiên nghẹn khuất, ngoan ngoãn thành thực nói: "Bọn họ là tôn nữ của sư phó ta, có thể nói, ta là thúc thúc của các nàng. Trước đó vài ngày sư phụ gởi thư nói hai người tôn nữ của người muốn tới chơi, ta đáp ứng. Bất quá Hi nhi nàng yên tâm, quan hệ của ta cùng bọn họ, thì hai năm trước..."

"Dừng lại... Vừa rồi Thương Tâm đã nói qua, đổi cái khác mới mẻ hơn đi." Dạ Hi cắt đứt lời Quân Mặc Hiên. Ai muốn nghe những thứ này, nàng muốn biết là, vạn lượng kia ai trả.

Nghe vậy, vẻ mặt của Quân Mặc Hiên mạc danh kỳ diệu, lẽ nào Hi nhi không phải đang ghen? Hắn cần phải giải thích.

Đừng nói Hi nhi ghen, hắn còn vui sướng vô cùng, nhưng mà lời nói kế tiếp của Quân Tư Mặc, lại đánh nát tâm trạng đang tốt của hắn.

"Phụ thân… phụ thân, mẫu thân muốn biết là, vạn lượng hoàng kim kia là ai trả!" Quân Tư Mặc khinh bỉ nhìn phụ thân nhà mình, đều là phu thê nhiều năm như vậy, thế nhưng lại không đoán được mẫu thân đang suy nghĩ cái gì.

Lời này vừa nói ra, Vân Thanh Phong rất không có hình tượng cười to lên, Quân Mặc Hiên quá khôi hài, không đúng, một nhà này đều khôi hài giống nhau, quả thực một người càng xấu bụng hơn so với một người, một người nói càng đả kích người hơn so với một người.

Quân Mặc Hiên hung hăng trừng mắt liếc nhìn Vân Thanh Phong, tiếp tục mở miệng nói: "Ha hả, Hi nhi, không phải ta nợ, đương nhiên không cần ta trả."

Nghe vậy, Dạ Hi hài lòng liếc mắt nhìn Quân Mặc Hiên, tiến lên, nhìn hai tỷ muội Thương gia, lên tiếng nói: "Nam nhân của ta nói không trả tiền lại, vạn lượng này, các ngươi nhìn mà làm đi."

Hai tỷ muội Thương gia ngươi xem ta, ta xem ngươi, không biết làm như thế nào cho phải. Thương Tâm còn khá một chút, đơn thuần không biết đạo lí đối nhân xử thế, nói trắng ra, chính là ngu xuẩn da mặt còn dày hơn so với tường thành.

Nhưng Thương Băng cũng không giống với, dù sao nàng cũng là tỷ tỷ hiểu chuyện hơn rất nhiều. Vì vậy mở miệng nói: "Vương phi, chúng ta không có tiền, có thể hay không...."

"Không thể, tuy nhiên, nhìn các ngươi là sư chất của Hiên, ta có thể cho bớt cho các ngươi. Coi như các ngươi chỉ cần trả vạn lượng hoàng kim được chứ." Dạ Hi hào phóng nói. Cũng đừng nói nàng đường đường là trưởng bối đi bắt nạt hai tiểu bối.

vạn lượng các nàng cũng không lấy ra được. Vì vậy, Thương Tâm lên tiếng cầu xin Quân Mặc Hiên giúp đỡ.

"Hiên ca ca, huynh cứ tùy ý để vương phi của huynh bắt nạt chúng ta sao? Chúng ta là tiểu sư muội của huynh mà." Thương Tâm không muốn nói bối phận của bản thân nhỏ hơn so với Quân Mặc Hiên, cảm giác kia rất không được tự nhiên.

Nghe vậy, Quân Mặc Hiên vẫn chưa ra ta giúp một tay, ngược lại nghĩa chánh ngôn từ nói ra: "Thiếu nợ thì trả tiền thiên kinh địa nghĩa, các ngươi vẫn là nhận mệnh đi."

Không phải là không hỗ trợ, chỉ là hiện tại ngay cả chính bản thân hắn cũng khó mà bảo đảm đây này. Hiện tại bàn tay nhỏ bé của Dạ Hi đang véo lấy khối thịt bên hông của hắn đây. Đoán chừng, lúc này đều xanh.

Nhìn hai tỷ muội Thương gia làm khó dễ, Dạ Hi tốt bụng đề nghị: "Vương phủ còn thiếu hai nha đầu nhóm lửa, đi làm, coi như các người làm một ngày đêm được mười lượng bạc, đây chính là nghề nghiệp lương cao nhé."

Lời này vừa nói ra, trong mắt tiểu Tư Mặc lóe lên vui vẻ, cậu đã nói mà, làm sao mẫu thân sẽ dễ dàng tha thứ cho tỷ muội Thương gia như vậy chứ. Để cho hai vị nũng nịu thiên kim tiểu thư đi nhóm lửa, quả thực đủ thảm đạm.

Mà Quân Mặc Hiên lại không nghĩ như thế, ngược lại hắn cảm thấy Hi nhi xử phạt quá nhẹ. Chắc là xem ở mặt mũi của sư phụ, nàng mới có thể thủ hạ lưu tình () đi.

() thủ hạ lưu tình: vì tình mà xuống tay nhẹ nhàng.

Vì vậy, tỷ muội Thương gia nhận mệnh, chỉ có thể ngoan ngoãn làm nha đầu nhóm lửa.

"Bạch Điệp, dẫn các nàng xuống phía dưới, tùy tiện sắp xếp gian phòng cho các nàng ở, miễn cho người ta nói bản vương phi làm sư thúc mẫu không nhận tình thân." Dạ Hi nghiêm trang nói. Trong mắt lại hàm chứa nồng nặc trêu tức.

Hai tỷ muội Thương gia hung hăng trừng mắt liếc Dạ Hi, lập tức theo Bạch Điệp rời đi, ngoan ngoãn đi làm nha đầu nhóm lửa.

Thấy hai người rời đi, Quân Mặc Hiên âm thầm thở phào, vẻ mặt cầu xin tha thứ nhìn nương tử nhà mình.

"Hi nhi, có thể lấy tay ra không?" Quân Mặc Hiên chân chó nói.

Dạ Hi híp mắt nhìn Quân Mặc Hiên, một lúc lâu mới lên tiếng nhắc nhở: "Nếu có lần sau nữa, ta lột da chàng."

Nghe vậy, trong mắt Quân Mặc Hiên lóe lên bất đắc dĩ, loại chuyện này là hắn có thể khống chế sao?

"Hi nhi, ngươi biết dáng dấp vi phu tuấn tú lịch sự. Tự nhiên có rất nhiều nữ nhân hâm mộ, ta không thể ngăn cản các nàng yêu thích ta, tuy nhiên, ta cam đoan, đời này kiếp này tuyệt đối chỉ thích một mình nàng." Quân Mặc Hiên ôn nhu nói.

Nữ nhân, đều thích dỗ ngon dỗ ngọt, Dạ Hi cũng không ngoại lệ, khi nghe Quân Mặc Hiên nói như vậy, tức giận trên mặt nàng rõ ràng biến mất như chưa từng xuất hiện qua.

Tuy nhiên vẻ mặt lại chết không thừa nhận mở miệng nói: "Tướng công à, chàng đã già rồi, phong thái đã hết. Mà nương tử của chàng là ta đây, giữa lúc thanh xuân, chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi."

Hai người ngươi tới ta đi, lại bắt đầu trêu ghẹo. Bên cạnh, Quân Tư Mặc vẻ mặt im lặng nhìn phụ mẫu nhà mình, có thể không cần tự kỷ như thế được hay không, rất mất mặt có đượckhông. Miệng của Vân thúc thúc đã cười toe toét.

Nhưng mà, Dạ Hi cùng Quân Mặc Hiên vỗn dĩ làm như Vân Thanh Phong không tồn tại, tự mình liếc mắt đưa tình, khen bản thân như thế nào, có sức quyến rũ như thế nào.

Quân Tư Mặc thực sự nghe không vào, vì vậy, lên tiếng nhắc nhở: "Mẫu thân, con ăn hơi nhiều điểm tâm, không muốn nôn, hai người có thể đừng nói nữa được không, hơn nữa, đều lớn tuổi rồi, còn có mị lức cái gì!"

"Tiểu tử thối, ngay cả mẫu thân của con mà giễu cợt.”Dạ Hi hung hăng trừng mắt liếc nhìn Quân Tư Mặc.

Quân Tư Mặc không phục, lên tiếng nói: "Mẫu thân, con nói là sự thực, các ngươi đều già, mà con, mới hơn bốn tuổi, rất trẻ tuổi nhé, chắc chắn tương lại sẽ mê đảo rất nhiều người."

Nghe vậy, Dạ Hi xạm mặt lại, mới bốn tuổi, mà bắt đầu tự kỷ, quả nhiên, gien di truyền vô cùng cường đại.

Mà cách đó không xa, khóe miệng Vân Thanh Phong hung hăng co quắp, thực sự là cả nhà tự luyến. Thôi, hắn không thể trêu vào, dù sao bắt đầu lẩn tránh đi. Vì vậy, thừa dịp đám người Dạ Hi không chú ý đến, lặng lẽ trốn.

Vân Thanh Phong đi rồi, trong phòng chỉ còn lại cả nhà, tán gẫu chuyện gia đình, ngay cả Quân Tư Mặc cũng gia nhập vào đấu võ mồm với Dạ Hi hai người. Thỉnh thoảng, toát ra hai câu, làm người ta dở khóc dở cười.

Mấy ngày kế tiếp, cơn tức trong lòng hai tỷ muội Thương gia càng ngày càng tăng, nhất là Thương Tâm, căn bản không biết ẩn nhẫn. Vì vậy, đánh chủ ý lên người Quân Tư Mặc, hừ, Dạ Hi nàng tạm thời không có cách nào thế nhưng đứa nhỏ, nàng không tin là đấu không lại hắn.

Buổi chiều nào đó, Quân Tư Mặc đang chơi ở trong sân, mà Thương Tâm thừa dịp lúc không có người, ôm Quân Tư Mặc đi. Bởi vì, võ công của Thương Tâm cũng không tệ lắm, Quân Tư Mặc căn bản không có cơ hội phản kháng, cứ như vậy bị nàng mang đi.

Thương Tâm mang theo hắn đến một ngôi miếu bỏ hoang. Lúc này, cả khuôn mặt không có hảo ý nhìn Quân Tư Mặc.

"Hừ, tiểu tử, ngươi và nương biến thái của ngươi chơi ta như thế, ngươi nói bản cô nương nên trả thù ngươi như thế nào đây?" Thương Tâm cười vẻ mặt âm hiểm nói.

Tiểu Tư Mặc bị Thương Tâm thả trong đống cỏ dại, bởi vì bị điểm huyệt đạo, căn bản không thể động đậy.

"Tâm tỷ tỷ, tỷ đây là muốn bắt cóc đệ sao?" Quân Tư Mặc giả vờ đáng yêu nói. Nhưng trong lòng đang mang mười tám đời tổ tong của Thương Tâm ra mắng.

"Tiểu tử, biết rồi còn hỏi, ngươi nói một chút, tỷ tỷ ta phải ngược đãi ngươi như thế nào đây? Cắt lỗ mũi của người, hay là đào tròng mắt của ngươi đây." Thương Tâm lấy ra môt cây chủy thủ, khoa tay múa chân ở trên không trung.

Kỳ thực, nàng chính là muốn dọa dọa tiểu Tư Mặc mà thôi, cũng không tính thực sự làm gì hắn. Dù sao, nàng cũng không phải là loại người tội ác tày trời, tuy nhiên, Quân Tư Mặc cũng không nghĩ như vậy.

Đầu tiên là ngang ngược lấy hắn danh nghĩa của phụ thân đi đánh bạc, hiện tại lại bắt cóc hắn. Ở trong mắt Quân Tư Mặc, Thương Tâm, đã bị định nghĩa là kẻ xấu.

Người ta nói người xấu sẽ không đi lừa gạt hài tử, cho nên Thương Thâm muốn cắt mất mũi của hắn, cũng là thật. Vì vậy, Quân Tư Mặc thoáng sợ hãi trong lòng. Lại giả vờ trấn định nói: "Tâm tỷ tỷ, tỷ làm như vậy không phải là một hành động sáng suốt đâu? Tỷ nên lợi dụng đệ để vơ vét tài sản của mẫu thân, nếu như vậy, có thể trả nợ, không cần đi làm nha đầu nhóm lửa nữa. Nói không chừng còn có thể kiếm được nhất bút đấy?"

Nghe vậy, trong mắt Thương Tâm lóe lên suy nghĩ sâu xa, lại giống như đang suy nghĩ tính khả thi trong lời nói của Quân Tư Mặc. Dường như có chút đạo lý, chỉ cần nàng lợi dụng Quân Tư Mặc vơ vét tài sản của Dạ Hi, không những trả được hết nợ nần, còn có thể làm cho Dạ Hi không thoải mái trong lòng. Đích xác là một biện pháp tốt một mũi tên trúng hai đích.

Thấy thế, Quân Tư Mặc khinh bỉ trong lòng, muốn vơ vét tài sản của mẫu thân, cũng đến lúc đó bị vơ vét tài sản ngược lại thì vui.

Trầm tư nửa ngày, Thương Tâm cảm thấy biện pháp Quân Tư Mặc nói thực sự không sai. Vì vậy, bắt đầu lên kế hoạch làm sao để vơ vét tài sản của Dạ Hi. Kéo lấy y phục bên trong và đồ dùng hàng ngày của Quân Tư Mặc, thuận tiện gửi lời, xác định số tiền chuộc cùng địa điểm giao dịch.

Nhưng mà, đúng lúc này, xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Trong ngôi miếu đổ nát đột nhiên có hai người nam nhân đi vào một béo một gầy, hung thần ác sát nhìn tiểu Tư Mặc.

Bọn họ là Béo gầy song quái đại danh đỉnh đỉnh trong giang hồ, thân thể hai người không cao được , lão đại vô cùng béo, lão nhị cực gầy, vì vậy xưng là béo gầy song quái.

"Đại ca, đây thật sự là nhi tử của Hiên vương?" Lão nhị vẻ mặt không tin nhìn Quân Tư Mặc, làm sao hắn lại có cảm giác không giống.

"Bọn ta theo dõi lâu như vậy, không thể nhận sai." Lão đại khẳng định nói. Tuy là, tiểu tử này thoạt nhìn có chút yếu đuối, thế nhưng, tuyệt đối là nhi tử của Hiên vương không thể sai được.

Yếu đuối? Quả thực, so sánh với thể trọng hai trăm cân này của gã, chính là vô cùng yếu được không?

"Ngươi.... Các ngươi muốn làm gì?" Vẻ mặt Thương Tâm phòng bị nhìn hai người, cẩn thận hạ thấp xuống bảo vệ Quân Tư Mặc ở sau người.

"Hừ hừ, làm cái gì, đương nhiên là bắt cóc các ngươi, lão nhị, lên." Lão đại quát một tiếng, liền muốn tiến lên bắt tiểu Tư Mặc cùng Thương Tâm.

Cùng lúc đó, lão nhị cũng đuổi kịp. Hai người này tuy là dáng dấp không cao, thế nhưng võ công vô cùng cao, trong chốc lát, hai người Quân Tư Mặc đã bị bắt.

Quân Tư Mặc thấy cứng đối cứng không được, vì vậy muốn kéo dài thời gian, chờ mẫu thân đến cứu bọn họ. Thấy béo gầy song quái muốn mang bọn họ đi, tiểu Tư Mặc vội vàng lên tiếng: "Đại ca ca, ta nghĩ đi tiểu một chút, ta sắp không nín được."

Nghe vậy, lão nhị thật ra muốn buông Quân Tư Mặc, để cho hắn đi tiểu một chút, tuy nhiên lại bị lão đại ngăn cản.

Thấy thế, Quân Tư Mặc mắng thầm trong lòng: Mập mạp chết bầm, tại sao ngươi không đi chết đi?

Kéo dài thời gian không được, Quân Tư Mặc cùng Thương Tâm cứ như vậy bị mang đi, lúc Dạ Hi cùng Quân Tư Mặc chạy tới miếu đổ nát, đã sớm không có bóng dáng của Quân Tư Mặc.

Chết tiệt, rốt cuộc là người nào bắt cóc đi nhi tử của nàng, Dạ Hi trầm tư, người đầu tiên nàng có thể nghĩ đến chính là Thiên Linh quốc. Lẽ nào đánh không lại, nên bắt nhi tử của nàng để uy hiếp bọn họ sao?

Trong chốc lát, Dạ Hi cùng Quân Mặc Hiên lo lắng trong lòng. Nhưng mà, phái người tìm chung quanh, lại không có tin tức gì, bỗng nhiên, ánh mắt sắc bén của Dạ Hi nhìn thấy ký hiệu được Quân Tư Mặc để lại. Khóe miệng nhếch lên nụ cười tự tin. Nhi tử của nàng quả nhiên không ngu ngốc.

Tiểu Bạch, tốt nhất lỗ mũi của người có thể thính hơn chó, nếu không…, lão nương nhất định sẽ mang ngươi đi đôn canh uống, Dạ Hi oán thầm trong lòng.

Bên này, sau khi Quân Tư Mặc cùng Thương Tâm bị bắt đi, bị mang tới một ngọn núi hoang, ở đó bốn phía đều là vách đá thẳng đứng, chỉ có một con đường ở giữa.

Nhưng mà, đi tới núi hoang, Quân Tư Mặc cũng không có biểu hiện ra một chút sợ hãi, bởi vì có người còn sợ hơn so với hắn.

"Hu hu.... Làm sao bây giờ, Quân Tư Mặc, có phải chúng ta sẽ phải chết ở chỗ này không?" Vẻ mặt Thương Tâm lo lắng nói, khóe mắt treo hai giọt nước mắt.Lúc này nàng rất sợ, dù sao chỉ là một thiếu nữ tuổi, từ nhỏ lại lớn lên ở trong thôn, chưa trải qua sinh tử.

Thấy thế, vẻ mặt Quân Tư Mặc nhức đầu đỡ trán, khinh bỉ nhìn Thương Tâm, mới vừa rồi là người nào trâu bò hò hét bắt cóc hắn kia mà, bây giờ bị người bắt cóc thì lại có dáng vẻ kinh sợ này?

Thấy sự khinh bỉ trong mắt của Quân Tư Mặc, vẻ mặt Thương Tâm xấu hổ, thế nhưng không có cách nào nàng chính là sợ. Lúc này còn ôm thật chặt lấy Quân Tư Mặc.

Quân Tư Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, vì vậy thoải mái lên tiếng: " Được rồi, đừng sợ. Ta đã để lại ký hiệu, mẫu thân sẽ tới cứu chúng ta. Bây giờ chúng ta cần phải làm là nghĩ biện pháp ngăn chặn bọn họ, không để cho bọn họ giết con tin."

Quân Tư Mặc nói rất nhỏ, nhưng vẫn là bị hai người ngoài phòng nghe được. Dọc đường để lại ký hiệu? Vậy không phải bọn họ đã bại lộ, hiện tại cố chủ còn chưa tới, hai người quyết định dời địa điểm.

Nhưng mà làm sao Quân Tư Mặc có thể để bọn họ dời địa điểm dễ dàng như vậy?

"Hai vị soái ca, ta đói, đã một ngày một đêm ta chưa ăn cơm, ta.... Ta muốn ăn chút gì đó." Vẻ mặt Quân Tư Mặc uất ức nói. Cùng với bộ dáng ông cụ non vừa rồi hoàn toàn không liên quan.

Nghe vậy, trên khuôn mặt của béo gầy song quái hiện lên vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, soái ca, bọn họ không nghe lầm chứ, lại có người gọi bọn hắn là soái ca. Đây chính là lần đầu tiên bọn họ nghe được từ sinh ra đến bây giờ.

Vì vậy, lão đại vẻ mặt kích động hỏi: "Tiểu tử, ngươi thực sự cảm thấy ta đây đặc biệt soái?" Nói xong, béo lão đại còn bày ra bộ dáng tự cho là rất khốc.

Không ngờ rằng, vẻ mắt đó của hắn kém chút nữa làm cho Quân Tư Mặc nhổ ra. Thực sự quá ác tâm, béo lão cười ha hả, khuôn mặt thịt béo không ngừng run run, nhìn giống như một con sâu thịt đang ngọa nguậy, bò lên ở trên mặt.

Hết lần này tới lần khác, Quân Tư Mặc vẫn không thể biểu hiện ra chán ghét, ngược lại trái lương tâm nói: "Ha hả, đại ca ca dáng dấp của ngươi thực sự rất soái, tiểu hài tử là không biết nói láo."

Lời này vừa nói ra, Thương Tâm khinh bỉ ở trong lòng, hắn không biết nói láo nói, thế nhưng nàng lại cảm thấy miệng tiểu Tư Mặc đầy lời nói dối đây? Hơn nữa còn là loại nói dối không chớp mắt nữa chứ.

Nhưng mà, béo gầy song quái lại không cho là như vậy, bọn họ chỉ coi lời nói của Quân Tư Mặc là nói thật. Vì vậy, vẻ mặt hai người kích động quấn quít lấy Quân Tư Mặc, hỏi lung tung này kia.

Đơn giản chỉ một ít lời nói khen ngợi, mặc dù lời nói của Quân Tư Mặc rất buồn nốn, tuy nhiên lại thành công làm cho béo gầy song quái bỏ đi ý định đưa bọn họ dời đi chỗ khác.

Nhưng mà, Quân Tư Mặc không nghĩ tới chính là, mục đích thực sự của cố chủ cũng không phải hắn.

Lúc đám người Dạ Hi cùng Quân Mặc Hiên được sự giúp đỡ của Tiểu Bạch, đi tới ngọn núi hoang, nhìn thấy Quân Tư Mặc cùng hai tên bắt cóc trò chuyện rất sung sướng. Ngay cả Thương Tâm ở bên cạnh, cũng treo nụ cười ở trên mặt.

Trong nháy mắt, Dạ Hi hỗn độn. Hắn chắc chắn mình là bị bắt cóc? Mà không phải cố ý đi theo bọn cướp làm cho nàng lo lắng sao? Tuy nhiên nghĩ lại, Quân Tư Mặc chắc chắn sẽ không rảnh rỗi buồn chán đến mức chơi đùa loại trò chơi này cùng với nàng.

Nhưng mà, béo gầy song quái nhìn thấy người đến, cũng đã hiểu rõ, bọn họ bị tiểu tử Quân Tư Mặc này đùa giỡn, hắn căn bản là đang kéo dài thời gian.

Vì vậy, hai người chuẩn bị ra tay nắm lấy Quân Tư Mặc, lại bị Quân Mặc Hiên nhanh trước một bước. Chỉ thấy, Quân Mặc Hiên ra tay rất nhanh, một bóng dáng màu đen thoảng qua, Quân Tư Mặc cũng đã ở trong ngực hắn.

Đồng thời, Thương Tâm cũng bị Vân Thanh Phong cứu, tuy nhiên, Vân Thanh Phong cũng lấy một tư thế hết sức mờ ám ôm nàng, hơn nữa khi người rơi xuống đất an toàn, hắn vẫn còn ôm.

Vì vậy, Thương Tâm nổi giân, chân bó hung hăng giẫm một cái, nhất thời, một tiếng hét thảm thiết vang lên.

"Ngươi nha đầu chết tiệt kia, làm sao lại thô lỗ như thế." Vân Thanh Phong che cái chân bị thương, phẫn hận trừng mắt nhìn Thương Tâm.

An toàn giải cứu Quân Tư Mặc cùng Thương Tâm, béo gầy song quái không có con tin, nhìn nhiều người như vậy, nghĩ đến đầu tiên chính là chạy trốn. Nhưng mà, bọn họ vừa đi đến cửa cửa, lại phát hiện bên ngoài có nhiều người hơn người đang chờ ở nơi nào?

Đồng thời, Quân Mặc Hiên đi ở phía sau cũng phát hiện ra đoàn người, trong lòng thầm kêu không tốt, bọn họ trúng kế, hai tên bắt cóc chỉ là thoáng qua, mục đích thực sự của bọn họ là dẫn dụ hắn và Hi nhi đến.

Xung quanh nơi này đều là vách đá thẳng đứng chỉ có một con đường ở giữa, mà này đường ra duy nhất đã bị phá hỏng, trong mắt Quân Mặc Hiên lóe lên ngưng trọng. Lần đi đi thực vội vội vàng vàng, bọn họ cũng không có mang theo nhiều người đến, cũng chỉ có Vân Thanh Phong cùng Kim Đại mười người, ngay cả Hoa Hồ Điệp cùng Quỷ Diện cũng không có mang theo.

"Tiểu Bạch mang theo tiểu Tư Mặc Ly rời đi, mười người các ngươi yểm hộ hắn." Quân Mặc Hiên lạnh lùng phân phó, chỉ khi tiểu Tư Mặc an toàn, hắn và Hi nhi mới có thể an tâm đối địch.

Gặp Quân Mặc Hiên nghiêm túc như thế, Kim Đại mấy người cũng không chần chờ, rất nhanh tiến lên vây quanh Tiểu Bạch.

"Hai người các ngươi bị người lợi dụng, cũng không tức giận?" Dạ Hi lên tiếng hỏi, giờ khắc này tạm thời vẫn nên biến hai người kia thành người của mình thì tốt hơn.

Quả nhiên, lời này vừa nói ra, béo gầy song quái tức giận nhìn đám người kia.

"Ca, bọn ta liều mạng." Lão đại cắn răng mở miệng nói rằng. Nói xong, hai huynh đệ công kích về phía đoàng người kia. Cùng lúc đó, ba người Dạ Hi, Quân Mặc Hiên, Vân Thanh Phong nhanh chóng bay lên, công kích về phía đoàn người, mờ đường cho Tiểu Bạch.

Nhưng mà, hai bên khai chiến, đoàn người tách ra, tám người đứng ở giữa. Nhưng lúc Vân Thanh Phong nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của bọn họ không khỏi kinh hãi. Bọn họ là Thiên Linh bát vương, dĩ nhiên là Thiên Linh bát vương. Đó là tồn tại còn lợi hại hơn so với mười hai ám sứ.

Lúc này, tất cả tám người đứng ở chính giữa, nhìn xem người của bọn họ đang triền đấu cùng đám người Dạ Hi.

"Mặc, bọn họ là Thiên Linh Bát vương." Vẻ mặt Vân Thanh Phong nghiêm túc nói. Không nói đến xung quanh có nhiều người như vậy, chỉ riêng bát vương này đã đủ đẻ bọn họ xem trọng.

Bát vương, Dạ Hi nghe nói qua. Thiên Linh Bát vương không chỉ có võ công cực cao, còn am hiểu dụng độc. Trong đó còn có một thiết nương tử, nữ tử duy nhất trong Bát vương, một phen ám khí có thể dùng đến xuất thần nhập hóa ().

() xuất thần nhập hóa: tuyệt diệu, tinh diệu

Nhưng mà, Dạ Hi còn chưa kịp suy nghĩ, thiết nương tử đã phi thân đi tới trước mặt Dạ Hi, một khuôn mặt diêm dúa lòe loẹt nhìn nàng, khinh thường nói: "Nghe nói ngươi có một loại ám khí rất tốt, Bổn Tọa chuyên tới để lãnh giáo một chút."

Nghe vậy, khóe miệng Dạ Hi nhếch lên ý cười như có như không, móc thanh súng ngắn ở trong ngực ra chĩa về phía Thiết nương tử. Đồng thời, liễu diệp đao trong tay Thiết nương tử cũng phát ra ánh sáng lạnh.

Không biết là người nào động thủ trước, Thiết nương tử bắn ra một phen liễu diệp đao. Dạ Hi cũng nhấc tay lên, bóp cò, một viên đạn đánh rời liễu diệp đao.

Nhìn lưỡi đao vỡ vụn nằm đầy trên mặt đất, trong mắt Thiết nương tử lóe lên tia hung ác, cuồi cùng đây là loại vũ khí gì, đã vậy còn đơn giản bẻ gãy liễu diệp đao của nàng.

Phải biết rằng liễu diệp đao của nàng thế nhưng được chế tạo từ trầm sắt nghìn năm, rất cứng rắn.

Dạ Hi thổi nòng sung một chút, cánh tay nhỏ bé giơ lên lần thứ hai, thừa dịp Thiết nương tử còn đang ngây người, một phát súng nhằm chính giữa mi tâm.

Trong nháy mắt, Thiết nương tử ngã xuống, Thất vương khiếp sợ nhìn một màn này. Tiểu bát là nữ tử duy nhất trong bọn họ, cuối cùng lại bị Dạ Hi giải quyết như thế.

Vì vậy, Thất Vương nổi giận, đồng loạt công kích về phía Dạ Hi. Thấy thế, Quân Mặc Hiên dùng nội lực văng người chung quanh ra, gia nhập vào với Dạ Hi, cùng nhau đối kháng Thất Vương.

Thất vương giận dữ, làm gì còn quan tâm đến cái gì gọi là đạo nghĩa hay không đạo nghĩa, trên người có thuốc độc gì, tất cả đều bay thẳng đến chỗ Dạ Hi hai người. Kèm theo nội lực, độc dược được khuếch tán nhanh hơn.

Trong chốc lát, Dạ Hi hai người chỉ có thể nhanh chóng né tránh, tránh đi những độc dược đó. Mặc dù không biết là cái gì, thế nhưng lúc bột phấn rơi xuống đất phát ra tiếng vang chít chít, làm cho hai người kinh hãi.

Mà một bên, tiểu Bạch cõng tiểu Tư Mặc chạy như điên, cuối cùng cũng bị người theo phía sau đuổi kịp. Những người này mặc dù không có lợi hai như Bát Vương, nhưng cũng là ám vệ Thiên Linh, thực lực cũng không yếu.

Thấy không thể chạy trốn, đám người Kim Đại nhanh chóng tham gia vào chiến đấu, đồng thời cũng không quên bảo hộ Quân Tư Mặc.

"Kim thúc thúc, các người không cần lo cho ta, ta có Tiểu Bạch." Quân Tư Mặc lạnh lùng lên tiếng, hắn không muốn trở thành gánh nặng cho đám người Kim Đại, như vậy chỉ có gây thêm trở ngại.

Nghe vậy, mấy người không tin nhìn Tiểu Bạch, mặc dù là lão hổ, nhưng địch nhân đều là người có võ công, coi như mười con cọp cũng không có ích gì.

Nhìn ánh mắt bắt nạt của đám người Kim Đại, Tiểu Bạch tức giận, ngửa mặt lên trườ gào to một tiếng, lao như điên về phía đám người. Không hổ là chúa tể sơn lâm, khí thế kia đủ oai, làm cho ám vệ xung quanh kinh hãi, rối rít nhường đường cho nó.

Thấy thế, Quân Tư Mặc ở trên lưng Tiểu Bạch vung động băng ti trong tay, lớn tiếng ồn ào: "Tiểu Bạch, cắn chết bọn họ cho gia, cắn chết bọn họ."

Tiếp thu được mệnh lệnh của chủ nhân nhà mình, Tiểu Bạch vui sướng chạy qua chạy lại ở trong đám người, bởi vì tốc độ nhanh chóng, động tác linh hoạt, có mấy người đều bị kéo một mảng thịt lớn trên người xuống. Cùng lúc đó, Quân Tư Mặc thừa dịp địch nhân thống khổ kêu rên, băng ti nhanh chóng đâm vào chỗ chiếu hại trên người ám vệ, gần như đều là một chiêu mất mạng. Cứ như vậy, một người một thú hợp tác đối địch, càng ngày có càng nhiều ám vệ ngã xuống.

Mà xa xa, đám người Kim Đại cũng đang đối chiến với địch nhân nhìn thấy Quân Tư Mặc mạnh mẽ như vậy, trái tim đang treo lơ lửng cũng buông xuống, lập tức chuyên tâm đối địch.

Theo địch nhân ngã xuống càng ngày càng nhiều, Quân Tư Mặc phát hiện một vấn đề kỳ quái, dường như Tiểu Bạch nhà hắn mỗi lần tấn công đều hướng về cùng một chỗ mà cắn.

Không khỏi đen mặt lại, Tiểu Bạch có thể chuyển sang nơi khác được hay không, đó là cái mông, làm sao nó có thể hạ miệng được, nó cũng không cần ác tâm như vậy. Vì vậy, Quân Tư Mặc có ý tốt lên tiếng nhắc nhở: "Tiểu Bạch, không nên cắn cái mông, cắn tiểu đệ đệ của bọn họ cho gia."

Lời này vừa nói ra, khóe miệng mọi người hung hăng co quắp, nhất là đám người Kim Đại âm thầm khinh bỉ ở trong lòng, quả nhiên là nhi tử của Hiên vương, cảm tình một bụng ý xấu này hoàn toàn được chân truyện. Lúc này, Kim Đại thật sự rất muốn hỏi một câu: Cắn tiểu jj với cắn cái mông, người nào tà ác hơn?

"Rống rống, " Tiểu Bạch tiếp nhận được mệnh lênh của chủ tử nhà mình, chuẩn bị bắt đầu hành động, cắn Tiểu đệ đệ, thế nhưng, chỗ kia không có mập như cái mông, không tốt ngoạm. Rối rắm nhiều lần, Tiểu Bạch quyết định vẫn là cắn cái mông.

Thấy Tiểu Bạch coi nhẹ mệnh lệnh của mình, Quân Tư Mặc tiếp tục mở miệng: "Ôi chao, nói ngươi cắn tiểu kê kê, tại sao ngươi lại cắn cái mông, cái mông rất thôi được không?"

Là rất thôi, thế nhưng da thịt dày mỡ thật dễ ngoạm, Tiểu Bạch trả lời ở trong lòng, đáng tiếc nó không thể nói chuyện, chỉ có thể liếc mắt đưa tình, rất hiển nhiên, chủ nhân nhà nó không có tiếp thu được ý tứ của nó muốn truyền tới.

Thấy Tiểu Bạch còn không nghe, Quân Tư Mặc vẻ mặt bất đắc dĩ, hắn quyết định sau này không bao giờ... để cho Tiểu Bạch cắn người nữa, cái này thức sự rất mất mặt.

Bởi hắc y nhân không nhiều lắm, đám người tiểu Tư Mặc rất nhanh đã giải quyết xong bọn họ, vì vậy, quay trở lại trợ giúp Dạ Hi.

Dạ Hi nhìn Quân Tư Mặc cưỡi Tiểu Bạch vội vã trở về, trong lòng hiện lên lo lắng. Tuy nhiên, rất nhanh, tâm trạng lo lắng này đã biến mất không còn thấy bóng dáng.

Chỉ thấy, Quân Tư Mặc cưỡi Tiểu Bạch, tiếp tục hò hét: "Tiểu Bạch, đè chết bọn họ cho gia, đè chết bọn họ."

Đè chết, với thể tích này của Tiểu Bạch, khoan hãy nói, thật có thể đè chết người.

Đám người Kim Đại theo sau, lòng bàn chân vừa trượt, thiết chút nữa là ngã sấp xuống, Tiểu thế tử có thể không cần lôi nhân như thế hay không, cắn cái mông thì thôi, bây giờ còn đè chết. Hắn có nghĩ qua Tiểu Bạch đè xuống như vậy, là khó coi đến chừng nào không? Quan trọng nhất là tốn công phí sức lại không thu được kết quả tốt.

Nhưng mà, làm cho người ta ngoài ý chính là, Tiểu Bạch dĩ nhiên nghe theo. Chỉ thấy thân thể béo mập của Tiểu Bạch không ngừng áp đảo, lại đến, ngược lại đè thêm. Tốc độ kia cực nhanh, quả thực theo kịp tốc độ lúc chạy trốn, bọn họ cũng không biết làm sao nó có thể hoàn thành động tác có độ khó cực cao này.

Thấy thế, ba người Dạ Hi cũng không đoái hoài tới tiểu Tư Mặc, không quan tâm hắn làm gì, chỉ cần có thể giết địch, đè chết thì đè chết đi, tuy nhiên tư thế rất khó coi, Dạ Hi oán thầm trong lòng.

Đồng thời, mấy người Kim Đại cũng nhanh chóng gia nhập chiến đấu, có đám người Kim Đại trợ giúp, cuối cùng Vân Thanh Phong cũng có thể thở một hơi, lập tức bứt ra đi giúp Dạ Hi cùng Quân Mặc Hiên.

Hai người đối phó với bảy cao thủ tuyệt đỉnh, quả thật có quá sức, đều đánh lâu như vậy, hai người cũng chỉ có thể một mực né tránh mà thôi. Mà Vân Thanh Phong đến, cũng làm cho Dạ Hi hai người thở phào.

Chí ít, nàng có thể phản kích. Tìm chỗ trống bốc một nắm bùn đất ở trên mắt đất ném về phía Thất vương, ngay sau đó lớn tiếng hét to: "Độc dược đến, mau tránh ra."

Quả nhiên, thấy là độc dược, thất Vương vội vã tránh ra. Khi nhìn thấy rõ bột phấn là cái gì, sắc mặt Thất Vương còn khó coi hơn so với ăn cứt chó.

Khóe miệng Dạ Hi nhếch lên một nụ cười gian trá, lập tức lại bốc một nắm bùn đất tìm chỗ trống lại ném về phía Thất vương: "Độc dược lại tới, mau tránh ra nha."

Thấy thế, thất Vương né tránh lần thứ hai. Nhưng mà, khi bọn hắn quay đầu, thế nhưng phát hiện lại là bùn đất. Trong nháy mắt, Thất Vương nổi giận, bị Dạ Hi chơi như vậy, không tức giận mới là lạ.

Nhưng hết lần này tới lần khác, Quân Mặc Hiên cùng Vân Thanh Phong chính là không cho thất Vương tới gần Dạ Hi. Hai người Vân Thanh Phong cùng Quân Mặc Hiên hợp lực công kích, mà Dạ Hi lại là tìm chỗ trống quấy rối tâm trí của Thất Vương.

Cứ như vậy, tốc độ công kích của thất vương bắt đầu lộn xộn, thỉnh thoảng Dạ Hi công kích bằng bùn đất càng làm cho bọn họ tức giận hơn. Lại làm thêm vài lần như thế, Thất vương dứt khoát không hề né tránh, một ít bùn đất mà thôi, bọn họ cần phải né tránh sao?

Nhưng mà, bọn họ không biết là, Dạ Hi chính là đang chờ bọ họ thả lỏng cảnh giác.

Thấy thất Vương không hề né tránh, Dạ Hi móc một ít thuốc bột từ trong lòng ra: "Độc dược lại tới, mau tránh ra."

Quả nhiên, Thất Vương không có né tránh, ngạnh sinh sinh cứng rắn hứng lấy thuốc độc kia. Kỳ thực, cũng không phải là kịch độc gì, chỉ là một ít phấn ngứa mà thôi.

Tuy nhiên rải lên trên người Thất vương cũng đủ làm cho bọn họ chịu. Cả người ngứa không thể chịu được, lại còn phải ứng đối với công kích của đám người Quân Mặc Hiên. Trong chốc lát, Thất vương chống đỡ có chút quá sức.

Thấy thế, khóe miệng Dạ Hi nhếch lên một tia cười lạnh, nhìn có chút hả hê nói: "Đều nói có độc, các ngươi còn không tin, đáng đời."

Nghe vậy, vẻ mặt Thất Vương tức giận trừng mắt nhìn Dạ Hi, nếu không phải là bị lừa gạt nhiều lần, bọn họ sẽ sơ suất như thế sao?

Xem nhẹ lửa giận của Thất vương, Dạ Hi làm mấy thủ thế với Quân Mặc Hiên, lập tức, vung động băng ti trong tay cuốn lấy một người trong Thất vương.

Tiếp nhận được ý tứ của Dạ Hi, Quân Mặc Hiên nhanh chóng ra tayy, ngay khi Dạ Hi cuốn lấy người kia, huy động Hiên Viên kiếm trong tay, một kiếm đâm trúng trái tim của người nọ.

Thấy thế, trong mắt Lục Vương còn lại lóe lên bi thống, lại cũng không thể tránh được, chỉ có thể trơ mắt nhìn huynh đệ của bọn họ chết đi.

"Chúng ta rút lui." Đại vương Tiếu Diện Hổ tức giận nói.

Nghe vậy, năm người còn lại nhanh chóng đi đến bên người Tiếu Diện Hổ, ném ra một viến đạn khói, khói trắng nổi lên bốn phía. Sau khi khói trắng tan hết, cũng không còn bóng dáng của Lục Vương.

Đồng thời, nhưng ám vệ còn sống này cũng lấy cách thức giống nhau rời đi.

Thấy Lục Vương thoát đi, đám người Dạ Hi cũng không vội vã đuổi theo, mà là nhanh chóng rời khỏi. Lần này xem như là do Bát vương sơ suất, cho nên mới phải tổn thất thảm trọng như vậy, nếu bọn họ trở về chỗ cũng, chắc chắc sẽ không đối phó dễ dàng như vậy.

Vì vậy, đám người Dạ Hi vừa về tới Hiên Vương phủ, Quân Mặc Hiên để cho bọn họ dọn vào hoàng cung ở. Hoàng cung đề phòng sâm nghiêm, an toàn hơn so với Hiên Vương phủ nhiều lắm.

Vốn muốn làm cho Hi nhi kinh hỉ, xem ra hiện tại thì không được.

Nghe tới Quân Mặc Hiên giải thích, cuối cùng Dạ Hi biết, sau khi nàng bị bắt, Quân Mặc Hiên thế nhưng lại vì nàng cầm kiếm chĩa về phía phụ hoàng của hắn. Phần ân tình này có bao nhiêu nặng, làm sao nàng lại không biết chứ?

Sở dĩ phải giấu diếm chính mình, không phải là trong triều có thật nhiều người cực lực phản đối nàng làm Hoàng Hậu đi. Hơn nữa, Quân Mặc Hiên muốn đồng thời cử hành phong hậu đại điển cùng lễ đăng cơ, đây chính là chuyện chưa bao giờ có trên cổ huấn của Thiên Thần.

Thiên Thần các đời quân vương đăng cơ đều có thể sắc phong quý phi, Đức, Thục, Hiền, Tuệ Tứ đại quý phi, đây là không thể thiếu. Thế nhưng Quân Mặc Hiên lại tuyên bố chỉ phong hậu, hơn nữa còn có huỷ bỏ chế độ tam cung lục viện, sau này cũng chỉ có một mình hoàng hậu.

Yêu cầu như vậy các đại thần đương nhiên cực lực phản đối, toàn bộ triều đình ngoại trừ người của Quân Mặc Hiên, những người khác đều là cực lực phản đối. Ngay cả Dạ Viễn Thiên cũng là cực lực phản đối.

Tuy là phụ thân của Dạ Hi, thế nhưng hoàng thượng lại là nước chảy ba nghìn về phía đông, chỉ lấy một bầu uống (). Chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, làm sao Dạ Viễn Thiên hắn có thể chống đỡ.

() nhược thủy ba ngàn, chỉ lấy một.

Nghe xong Quân Mặc Hiên giải thích, Dạ Hi bất đắc dĩ nhún nhún vai, nàng cũng không để ý người khác nghĩ như thế nào, chỉ cần Quân Mặc Hiên có thể kiên trì lập trường là được.

Lúc này, trong điện Long Tiên, Quân Mặc Hiên dựa vào đầu giường, Dạ Hi đang lười biếng ghé vào người Quân Mặc Hiên, nghịch ngợm vuốt vuốt tóc của hắn.

"Hi nhi, chuyện phong hậu, ta chắc chắn sẽ giải quyết thật sớm." Quân Mặc Hiên kiên định nói. Mặc dù không lo lắng Dạ Hi sẽ suy nghĩ nhiều, thế nhưng lời người đáng sơ, có lẽ một ngày nào đó nương tử sẽ tin sẽ tin thì sao.

"Không vội, hiện tại việc chúng ta phải làm là bảo vệ cho Tư Mặc thật tốt, ta có loại dự cảm, Lục Vương còn có thể trở lại, nếu Tư Mặc lại bị bắt, mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy." Dạ Hi nói thật.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng đồng ý vào cung ở. Bầu không khí trong hoàng cung nàng cực kỳ không thích, tuy Quân Mặc Hiên sẽ không cưới Phi tử. Thế như có Thái thượng hoàng Quân Thiên Dịch ở, phi tử của hắn cũng rất nhiều, lúc nào cũng ngẩng đầu không gặp cúi đầu lại thấy, nàng lại không muốn đi ứng phó đám nữ nhân này.

"Thế nhưng...." Quân Mặc Hiên vẫn lo lắng. Hơn nữa hắn cũng muốn cho Dạ Hi một hôn lễ thật viên mãn, lúc kết hôn với Dạ Hi, hắn vẫn là kẻ ngu không thể cho Hi nhi một hôn lễ hoàn mỹ.

Vốn định thừa dịp phong hậu đại điển lần này cho Hi nhi một hôn lễ hoàn mỹ, thế nhưng, gần nhất xảy ra thật nhiều chuyện, hơn nữa đại thần trong triều phản đối, hắn...

"Mặc, không vội, thực sự." Dạ Hi ôn nhu nói, tâm tư của Quân Mặc Hiên làm sao nàng lại không hiểu chứ, không muốn hắn phải khó xử, đương nhiên sẽ không yêu cầu làm cái khác. Huống hồ bộ dáng của bọn họ như vậy, có nhi tử có nhà, cho dù không làm Hoàng hậu thì thế nào, chỉ cần Quân Mặc Hiên chỉ thuộc về một mình Dạ Hi nàng là đủ rồi.

Nếu Hi nhi nói không vội, vậy hắn sẽ không vội. Vì vậy, một cái nghiêng người, ôm lấy Dạ Hi, kéo đèn ngủ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio