CHƯƠNG : SINH KHÍ
Editor: Luna Huang
Ngày đó gặp qua Cổ Lỵ sau hai ngày, người của Cổ Tiếu quốc liền hừng hực ly khai, kỳ thực, nếu không phải thân thể của Cổ Lỵ còn chưa ổn định lại, bọn họ sớm ly khai, mà hôm nay, Cổ Lỵ ngoại trừ mắt thì các nơi khác đều đã khôi phục, tự nhiên phải nhanh chóng ly khai, cũng tiết kiệm nàng tiếp tục gây sự. ╔ ╗
Sau khi người của Cổ Tiếu quốc rời đi, bình tĩnh hai ngày nữa, trong hai ngày này, Lam Thần không ngừng phái người đến Tà vương phủ nói muốn bái kiến Tà vương phủ, lại mỗi một lần đều bị chận ngoài cửa…
Hai ngày qua đi, lập tức liền đến ngày Địch Diên Diên phải về hồi môn, lúc này, trong phòng của Phong Diên các, Địch Diên Diên chính ngồi ở trên giường, gấp y phục của bản thân cùng Tà Vô Phong, vốn có, việc này tùy tiện tìm một hạ nhân làm là được, nhưng Địch Diên Diên không có làm như vậy, dù sao nàng không cho là mình chiều chuộng đến nước này…
“Diên Diên, bộ dáng này của nàng, thật đúng là càng ngày càng giống một thê tử, bất quá…”
Tà Vô Phong đẩy cửa vào, liền thấy một màn như thế, Địch Diên Diên giống như hiền thê lương mẫu, ôn nhu ngồi ở trên giường, cẩn thận tỉ mỉ xếp y phục, thời khắc này, ôn hòa mang trên mặt tuyệt mỹ của nàng, tay dài nhỏ, chậm rãi xếp cái váy chỉnh tề.
Tuy rằng, trong lòng Tà Vô Phong, căn bản không căn bản không hiền thê lương mẫu là hình dạng thế nào, thế nhưng, trong trí nhớ mang máng, mẫu phi mình cũng là cái dạng này, tuy rằng phụ vương hắn thập phần nịch mẫu phi, chuyện gì cũng không để cho nàng làm, nhưng mẫu phi lại nói, y phục là thiếp thân, không muốn mượn tay người khác…
“Bất quá thế nào?”
Tà Vô Phong gần đây càng ngày càng thích cố lộng huyền hư (Luna: Tỏ vẻ thần bí), tổng thích cái dạng này, nói được phân nửa, vẻ mặt ái muội nhìn mình.
Lúc này, Địch Diên Diên mới ý thức tới một vấn đề, cúi đầu nhìn về phía trên người mình, bất quá một tầng lụa mỏng, sau đó, bên trong là nội y tự chế, thần thần bí riêng tư mơ hồ hiện mơ hồ bị che khuất, nhưng nói như thế nào cũng đủ hấp dẫn đôi mắt của mỗ nam nhân!
“Xem ra, nàng cũng ý thức được…”
Bước nhanh đi tới bên người Địch Diên Diên, trên mặt cười khanh khách, xoay người lại, chuẩn bị ngồi xuống, lại bị một cái tay nhỏ đẩy phía sau lưng. ╔ ╗
“Ngồi một chút cũng không được sao?”
Thanh âm trầm thấp của Tà Vô Phong tràn ngập từ tính tràn đầy mê hoặc, Địch Diên Diên lại sao nghe không ra, nhưng vẻ mặt kiên định cười nhạt, lắc đầu, êm ái nói câu…
“Không được, nhanh đi tắm, nước cùng y phục đều chuẩn bị xong cho ngươi rồi!”
Thời gian Địch Diên Diên tắm Tà Vô Phong phải đi thư phòng cùng Cảnh Thương cùng Lãnh Lăng Trần thương nghị công việc, nên lúc này hắn trở về, Địch Diên Diên tự nhiên trước hết sẽ bảo hắn tắm.
“Được rồi, vậy Diên Diên chờ…”
Vẫn là ái muội vạn phần, ngoái đầu nhìn lại cười, bách mị chúng sinh, một ngoái đầu nhìn lại như vậy, cho dù ai cũng sẽ bị mê hoặc, như hoa si nhìn Tà Vô Phong, nhưng Địch Diên Diên chỉ mỉm cười, hồi câu: “Mau đi đi…”
…
Thu thập xong hành trang, hai bao phục nhất lục nhất phấn, cầm lấy, đặt ở trên cái ghế bên giường…
“Diên Diên, đều thu thập xong sao?”
Đẩy ra sa liêm mà vào, chỉ mặc một bộ tiết y ty chức tinh khiết, bất quá tùy ý buộc đái bên hông, trước ngực tiết lộ tảng lớn cảnh xuân, rắn chắc mà hấp dẫn bại lộ ở trong không khí.
“Đã xong rồi…”
Nam nhân hoàn mỹ như thế, hấp dẫn như vậy xuất hiện trước mắt người ta, dựa vào cái gì nữ nhân đều chỉ sẽ mê đắm nhìn, tuyệt đối sẽ không buông tha một mắt, thế nhưng Địch Diên Diên cũng không phải nữ nhân bình thường. ╔ ╗
Bất quá khóe miệng hơi kéo, nam nhân này, nàng muốn nhìn thế nào liền nhìn thế nấy, cũng không có ai ngăn cản nàng, nàng mới sẽ không quan tâm một mắt hai mắt như vậy!
“Diên Diên. Lẽ nào đôi mắt nhìn thấy chỗ nào không hài lòng?”
Tà Vô Phong lại tựa hồ như rất bất mãn biểu hiện của Địch Diên Diên, bất quá liền nhanh chóng nhìn hắn một cái, đã đem đầu dời đi chỗ khác, hai chân đặt lên giường gỗ, sau đó sửa sang lại giường chiếu, nhất phó hình dạng chuẩn bị ngủ.
Tà Vô Phong tựa hồ đối với phản ứng của Địch Diên Diên có chút bị nhục, cúi đầu nhìn thoáng qua “Trang phục” bản thân cố ý tạo, nhìn trang phục của mình, tự cho là đúng không sai, lại không nghĩ rằng Diên Diên hình như đến liếc mắt nhìn nhiều hơn cũng không muốn.
Nghĩ tới đây, Tà Vô Phong bước nhanh đi tới trước giường, tựa hồ có chút không vui, tâm tình cực độ khó chịu, buồn bực ngồi ở bên giường, hình như cũng không có ý tứ muốn tiếp tục động tác kế tiếp.
“Thế nào? Tướng công, lại sinh khí sao? Ngươi a, thật đúng là càng ngày càng dễ giận…”
Nhìn Tà Vô Phong dùng lưng rộng lớn hướng mình, Địch Diên Diên hiểu ý cười, tự nhiên biết tướng công mình là đang cáu kỉnh, không biết sao, vẫn như cũ cảm thấy Tà Vô Phong như vậy có chút khả ái.
Vì vậy, Địch Diên Diên ngồi dậy, song chưởng luồng qua hai tay của Tà Vô Phong, từ phía sau lưng ôm thật chặt, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của mình dán sát vào phía sau lưng của hắn, bất quá cách xa nhau một tầng một tầng mỏng, Địch Diên Diên vẫn như cũ thật sâu cảm thấy nhiệt độ đến từ lưng của Tà Vô Phong.
“Diên Diên vẫn là chịu không nổi mê hoặc của ta?”
Nhỏ nhẹ rung động hiện lên đã chuyển không hài lòng của Tà Vô Phong thành vui sướng, đối với cử động như vậy của thê tử mình, hắn chẳng lẽ không cảm thấy vui vẻ?
Nhưng vẫn không có xoay người, tuy rằng xao động trong cơ thể đã truyền khắp cả người, bụng dưới bành trướng đã để hắn khó có thể nhẫn nại, nhưng hắn vẫn như cũ rất hưởng thụ của của Địch Diên Diên lúc này, ấm áp như vậy để hắn cảm thấy thư thích, để hắn cảm thấy hạnh phúc…
Trước lúc gặp Địch Diên Diên, Tà Vô Phong tựa hồ chưa bao giờ biết, cái gì gọi là hạnh phúc, cho dù năm đó phụ vương mẫu phi, hoàng tổ mẫu cũng còn ở, ba người xem hắn như bảo vật trân quý, mà lão gia tử bề ngoài nghiêm khắc, nội tâm lại rất yêu thương hắn…
Thời điểm đó hắn, bất quá rất nhỏ, bất quá cảm thấy thư thích, tựa như, sinh hoạt như vậy, hạnh phúc, phảng phất chỉ có trên mặt thân nhân của hắn, hoàng tổ mẫu vì có lão gia tử yêu quý mà cảm thấy hạnh phúc, mẫu phi vì trìu mến của phụ vương mà cảm thấy hạnh phúc, có lẽ bởi vì bọn họ có tình cảm chân thành, nên cảm thấy hạnh phúc, khi đó, hắn vẫn rất lãnh cảm, tựa hồ vì mình đời này, mà hắn cũng không thể nói là, cho dù chưa gặp phải, đều không gì hơn cái này…
Mà dần dần lớn lên, phụ mẫu rời đi, sau đó đến hoàng tổ mẫu rời đi, để tim của hắn càng ngày càng băng lãnh, tựa hồ so với trước lạnh hơn, tuy rằng không biết tịch mịch vì vật gì, nhưng cũng không có chân chính cảm thụ qua, hạnh phúc trong miệng mẫu phi cùng hoàng trong miệng nói!
Mà hai người bọn họ đã nói với hắn, chỉ cần sau này gặp được người mình yêu, hắn sẽ cảm thấy hạnh phúc, hắn cũng thủy chung không có để ý nửa phần. ╔ ╗
Thẳng đến gặp phải Diên Diên, hắn mới chính thức sáng tỏ, nguyên lai tình yêu xác thực sẽ cho người cảm thấy hạnh phúc, nên, hắn càng khẩn yếu hơn bắt Diên Diên không tha, cùng lúc, hắn khát cầu hạnh phúc Diên Diên mang cho hắn, về phương diện khác, hắn càng khát cầu khát cầu mình là có thể mang đến hạnh phúc cho Diên Diên…
“Ai nói, ta bất quá muốn ôm ngươi một cái!”
Quả thực, đối với loại chuyện đó, Địch Diên Diên cũng không có khát vọng như Tà Vô Phong, tuy rằng cảm giác kia thực sự rất mỹ diệu rất, nhưng đối với nàng mà nói, có đôi khi, một cái ôm, cũng có thể mang đến cho thể xác và tinh thần của nàng sung sướng!
Vưu kì nhìn thấy Tà Vô Phong rõ ràng đang tức giận, mà đưa lưng về phía nàng, lúc này, sâu trong nội tâm của nàng liền manh khởi một loại xung động, ôm chặt lấy hắn…
Như mình trước kia, thời gian chưa có xác định mình là thực sự thích Tà Vô Phong, thấy hắn có chút thân ảnh cô đơn, nàng luôn có một loại xung động muốn ôm hắn thật chặt, ôm hắn, khi đó, không biết nội tâm mình đã sản sinh một loại tình cảm gọi là yêu, bất quá cho là mình nảy mầm ái tâm, luôn muốn an ủi…
“Phải không? Nhưng ta cũng không muốn ôm! Diên Diên, nàng nói phải làm sao bây giờ?”
Trong thanh âm tà mị gợi cảm từ trong miệng nói ra, một đôi bàn tay phủ bên hông mình, giật lại, sau đó rất nhanh xoay người, trực tiếp đỡ thân thể của Địch Diên Diên, một xoay người, trong một sát na, liền áp Địch Diên Diên thật chặt đặt ở dưới thân, nhiệt độ chung quanh ấm lên!
“Cái này… Ngươi muốn làm thế nào, thì làm thế đó đi…”
Thời gian nói câu nói này, khóe miệng của Địch Diên Diên mang cười, cảm giác hạnh phúc dào dạt, trong giọng nói mặc dù có vui, nhưng cũng có cảm giác là thịt trên thớt, bất quá lại đồng thời mang có một loại ám chỉ, một loại cho phép. ╔ ╗
“Tốt! Vậy vi phu liền không khách khí!”
Tùy theo, liền trực tiếp lấy môi mỏng khêu gợi của mình chặn kịp cái miệng nhỏ nhắn của Địch Diên Diên, hết thảy nuốt hết trong một sát na, nhất phòng xuân sắc lần thứ hai lan tràn…
…
Đêm đã khuya, Phong Diên các là địa phương càng thanh tĩnh, bên ngoài thậm chí ngay cả tiếng kêu của một con côn trùng cũng không có, thất nội, tràn ngập bầu không khí mập mờ lộ ra tiếng hít thở nhè nhẹ như trước còn chưa bình phục…
“Tà Vô Phong, đủ rồi, ngày mai còn phải dậy sớm hơn!”
Hiện tại đã coi như là nửa đêm, ngày mai sẽ là ngày hồi môn, sáng mai phải thỉnh an gia gia, liền phải xuất phát hồi Phượng Dạ quốc, nhưng bây giờ còn thật lâu chưa được ngủ, tinh thần ngày mai, có thể nghĩ! Mà hết thảy này đều phải trách nam nhân bên người nàng!
“Diên Diên, làm sao bây giờ? Ta tựa hồ trúng độc!”
Tà Vô Phong cúi người nằm xuống bên người Địch Diên Diên, nhưng cho dù nằm xuống, vẫn như cũ cũng không có buông tha Địch Diên Diên, một tay ôm chầm hai vai của Địch Diên Diên, ôm nàng vào trong ngực của mình…
“…”
Đối mặt những lời này của Tà Vô Phong, Địch Diên Diên cũng không biết nên nói cái gì cho phải, trúng độc, cũng cực ít có người dùng từ ngữ như vậy để hình dung việc này!
“Nên làm cái gì bây giờ? Nên Diên Diên, ta vĩnh viễn vĩnh viễn cũng sẽ không buông nàng ra, chính là bất luận kẻ nào muốn cướp nàng đi, ta đều nhất định sẽ không buông tha!”
“Ân… Đã biết!”
Chỉ biết bá đạo nói như vậy, nàng biết muốn chiếm làm của riêng của lão công mình rất mạnh, nhưng sâu trong nội tâm của nàng, lại thường xuyên bởi vậy cảm thấy sung sướng. ╔ ╗
“Nên, Diên Diên, nàng cũng đừng hòng muốn rời khỏi ta!”
Tà Vô Phong vẫn như cũ bá đạo nói tuyên ngôn của hắn, mà mặt của Địch Diên Diên chôn ở trong ngực Tà Vô Phong cũng tiếu ý dịu dàng, hơi gật đầu, ngược lại, nội tâm của nàng lại bắt đầu nghĩ một chuyện khác…
“Diên Diên… Diên Diên, sau này lúc tướng công nói chuyện cần chuyên tâm một chút!”
Tà Vô Phong nhìn tiểu nữ nhân trong lòng đã dời tư tự, rõ ràng có chút bất mãn.
“Đã biết! Bất quá, tướng công, nhân gia bây giờ là đang suy nghĩ một vấn đề khác…”
Thời khắc này Địch Diên Diên có chút vị đạo nũng nịu, thanh âm ngọt ngào, để nội tâm của Tà Vô Phong thoáng cái tê dại, tiểu của hắn vô luận là một mặt thế nào đều là chọc người trìu mến như thế!
“Đang suy nghĩ gì vấn đề? Diên Diên không phải nên chỉ nghĩ ta?”
Hiển nhiên, cho dù thanh âm của Địch Diên Diên ngọt, lại kiều, hắn đều không cho phép Diên Diên vào lúc này nghĩ những chuyện khác, hoặc, nghĩ người khác!
“Ta đang suy nghĩ, ta lúc nào sẽ có hài tử của chúng ta?”
Lời của Địch Diên Diên lần thứ hai lo lắng nói ra, nàng bất quá là đem ý nghĩ của chính mình nói ra, không nghĩ tới, cánh tay của Tà Vô Phong ôm mình cũng đột nhiên căng thẳng!
“Hài tử? Diên Diên, lẽ nào chúng ta bây giờ như vậy không tốt sao?”
Nghe hai chữ hài tử, sắc mặt của Tà Vô Phong đột nhiên trở nên ngưng trọng, hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này, đích xác, tiếp tục như vậy, Diên Diên sẽ hoài thai hài tử, thế nhưng, vì sao nghe hài tử, hắn dĩ nhiên mất hứng như vậy?
Hoặc, là hắn không muốn giữa hắn cùng Diên Diên có một hài tử, như bây giờ không phải là tốt vô cùng sao?
Cũng chỉ có hai người bọn họ, thế giới của hai người!
Nếu Diên Diên sinh hạ hài tử, có đúng hay không lực chuyên chú đều đặt ở trên người hài tử, đến lúc đó, có thể quên mình hay không? Hắn không muốn như vậy! Rõ ràng cảm thấy nữ nhân ở trong ngực mình lúc nói đến thời gian rất cao hứng! Nên, hắn rõ ràng nhất cảm thấy, nếu thật sự có hài tử, vậy có phải sẽ càng chuyên chú hài tử mà bỏ quên hắn hay không?
“Như bây giờ? Nhưng nếu quả như thật có hài tử, lúc đó chẳng phải rất tốt sao? Đó là hài tử của hai người chúng ta a?”
Mặc dù không có thấy thần sắc của Tà Vô Phong, nhưng từ thời gian thân thể của hắn ôm mình cứng đờ, nàng rõ ràng cảm thấy, Tà Vô Phong là là không thích hài tử! Vì sao?
Thời gian ở hiện đại, nàng có rất ít khát vọng kết hôn, nhưng vẫn rất muốn có một hài tử, cái này cũng có thể là bởi vì mình từ nhỏ mất đi phụ mẫu, ở sâu trong nội tâm thập phần khát vọng phụ mẫu yêu, cho nên muốn sinh hài tử, sau đó lấy tình yêu của mình trút xuống trên người hài tử.
Thế nhưng, khi đó, cho dù cũng có bạn trai, nhưng cũng là cảm thấy không phải là yêu thật, là không thể làm loại chuyện đó!
Hiện tại, cũng tìm được người mình yêu, như vậy hạ hài tử, không phải càng thêm hoàn mỹ sao? Tốt nhất, sẽ không chỉ có một hài tử, có thể có một nam hài là ca ca, một nữ hài làm muội muội, cái này rất tốt!
“Nhưng, ta thực sự không muốn hài tử, ta có thể cho cho Thương bọn họ nghiên cứu ra một loại dược, ăn sẽ không làm thương tổn thân thể, lại có thể không dễ dàng có hài tử…”
“Ta không muốn!”
Địch Diên Diên lập tức cả tiếng nói, nàng chưa từng có nghĩ tới vấn đề này, cho rằng hết thảy đều đợi được thuận theo tự nhiên, nhưng không nghĩ tới Tà Vô Phong cũng không muốn hài tử!
“Diên Diên…”
Mà Tà Vô Phong lại thật không ngờ Diên Diên kiên định như vậy, hơn nữa, đối với chuyện muốn hài tử này, là chấp nhất như vậy!
“Tà Vô Phong, vì sao vì sao không muốn hài tử?”
Địch Diên Diên ngẩng đầu, trực tiếp đối diện Tà Vô Phong, nàng muốn biết vì sao! Vấn đề này rất trọng yếu, nếu như xử lý không tốt, có thể sẽ thành trở ngại của hôn nhân các nàng!
Thời gian ở hiện đại, rất nhiều phu thê cũng tồn tại một vấn đề như vậy, cuối cùng ly hôn, nàng tự nhiên biết, nàng và Tà Vô Phong tự nhiên sẽ không đi tới nước này, nhưng nàng vẫn như cũ lo lắng…
“Ta… Chính là không muốn hài tử! Diên Diên, chúng ta cái dạng này, hai người không tốt sao?”
“Không tốt!”
Nghe trả lời của Tà Vô Phong, Địch Diên Diên đột nhiên cảm thấy rất ủy khuất! Hai tròng mắt đột nhiên nhất thấp, tựa hồ muốn khóc lên, nàng cũng không biết vì sao, nàng chẳng qua là cảm thấy tức giận, đích xác, nàng đối mặt Tà Vô Phong như vậy, nàng là sinh khí!
—— đề lời nói ngoài ——
Cảm tạ các vị của chi trì hắc… Đây là hai người của nho nhỏ nhạc đệm nga ~