Tà Vương Sửu Phi

chương 160: chương 160: động tâm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG : ĐỘNG TÂM

Editor: Luna Huang

“Ngươi minh bạch là tốt nhất… Chuyện ngươi muốn ta chuyển cáo Diên Diên cùng Tà vương, ta sẽ một chữ không kém chuyển cáo, ngươi vẫn là về trước đi…”

Lần thứ hai hồi phục biểu tình đạm mạc lúc đầu, nếu hắn minh bạch, Địch Hiểu Nhược đã cảm thấy không cần thiết nói tiếp, nếu lời muốn nói đã nói xong, nàng cũng chỉ muốn mau sớm trở lại địa phương của mình, cho dù nam tử trước mắt thực sự không giống người thường, nhưng bất quá nàng chỉ sẽ thưởng thức, kế tiếp, nàng căn bản cũng không suy nghĩ nhiều như vậy…

“Ân…”

Nếu Địch Hiểu Nhược nói chuyển cáo, hắn tin, không biết vì sao, đối với nữ tử trước mắt này, hắn luôn sẽ có một loại tín nhiệm vô danh, nói xong, Tà Lan Hiên xoay người ly khai, Địch Hiểu Nhược nhìn thân ảnh của hắn có điểm cô đơn, chẳng biết tại sao, tâm đột nhiên nhảy nhanh vài cái, thế nhưng rất nhanh liền khôi phục như lúc ban đầu, thế cho nên chính nàng cũng không có lưu ý bản thân phát sinh biến hóa…

Khi Địch Diên Diên trở lại Tà vương phủ, vừa lúc đụng phải bóng lưng Tà Lan Hiên lên xe ngựa lúc rời đi, có chút cô đơn, có chút đau thương, động tác trước khi lên xe ngựa sau cùng ngưỡng vọng bầu trời, lại có chút thoải mái mạo bài đại hôn quân. Địch Diên Diên hiếu kỳ vì sao Tà Lan Hiên đi tới nơi này, bất quá khi Địch Diên Diên muốn tiến lên chào hỏi, mã xa của Tà Lan Hiên đã đi xa, Địch Diên Diên không thể làm gì khác hơn là một mình tiến thất…

“Vương phi, Hiểu Nhược tiểu thư bảo ngươi đến Vân các một chuyến, nàng có chuyện tìm ngươi…”

Mới đi tiến vương phủ, Lâm quản gia liền xông tới mặt, thái độ luôn luôn tất cung tất kính như vậy, điều này làm cho Địch Diên Diên thực sự không quen, nói như thế nào đều là một người lớn tuổi hơn mình.

“Ân, hảo.”‘

Địch Diên Diên đáp lại một câu, liền bắt đầu đi đến phương hướng của Vân các, không có một chút dừng lại, tựa hồ hết thảy đều đương nhiên như vậy! Lâm quản gia thấy dáng vẻ như vậy của vương phi, không có nửa điểm kiêu ngạo của vương phi, cũng không biết nên thưởng thức, hay nên lo lắng! Tuy rằng Địch tiểu thư là tỷ tỷ của vương phi, nhưng thân phận là của vương phi thân phận là bất luận kẻ nào cũng không thể phủ định, cho dù làm khách nhân của Tà vương phủ, cũng có thể phân rõ chủ khách, có thể nào để Tà vương phi thân phận tôn quý tự mình đi tìm?

Thanh nhi theo phía sau Địch Diên Diên, thấy trên mặt Lâm quản gia có biểu tình không tình nguyện liền giải thích…

“Tiểu thư nhà chúng ta cùng Hiểu Nhược tiểu thư là cảm tình thâm hậu, hơn nữa tiểu thư cũng không phải một người quá tính toán địa vị tôn ti, đối với ngươi mình xem là bằng hữu cùng thân nhân, những lễ tiết này căn bản cũng không để ý, Lâm quản gia, điểm ấy ngươi tốt nhất nên hảo hảo thích ứng…”

Nói xong, Thanh nhi liền cười ly khai, mà Lâm quản gia vẫn như cũ ở lại tại chỗ suy tính lời của Thanh nhi, nhưng xem ra tựa hồ vẫn là không quá hiểu!

Đi tới Vân các, Địch Diên Diên không có nhiều lần thưởng thức cảnh trí nhã tĩnh xung quanh, chỉ là trực tiếp đi đến trúc kính núi nhỏ, cầu nhỏ nước chảy, viện tử thanh u, tiếng nước róc rách, tựa như tâm linh tĩnh hóa nhân, cùng Thành vương phủ có cảm giác bất đồng, ít một chút tiếng động lớn, sinh ra vài phần thanh tịnh! Đi tới nơi này, tựa hồ cái gì cũng không muốn suy nghĩ, thật không biết lúc đầu Tà Vô Phong là thế nào sẽ cho người đem nơi này làm thành cái dạng này, bất quá chỉ là đi qua Vân sơn mấy lần, hắn liền quen thuộc như thế?

Nghĩ tới đây, Địch Diên Diên cảm động, tối thiểu, nàng biết, Tà Vô Phong làm đây hết thảy cũng là vì nàng, Hiểu Nhược là hảo tỷ muội của nàng, không muốn nàng xa gả đến Mị quốc, tự nhiên muốn đi theo qua đây, ở vương phủ kiến tạo một Vân các như vậy, cũng là muốn để cho nàng yên tâm…

Vị trí của Vân các ngay phương hướng gần núi của vương phủ, cùng vương phủ bất quá chỉ là tương liên một bức tường, bên hồ nước, hơn nữa phía trước có Tà vương phủ, người không thể vào, cứ như vậy càng thanh tĩnh, bản thân Địch Hiểu Nhược cũng rất thích ở đây. Ở đây so với Vân sơn không kém là bao nhiêu!

“Hiểu Nhược, tìm ta có chuyện gì không?”

Đi vào tiểu trúc đình, ngồi xuống bên người Địch Hiểu Nhược, động tác lưu loát không có nửa phần dừng lại, là chỉ có trước mặt người mình quen mới có thể biểu hiện ra, mà Địch Hiểu Nhược cũng không có nửa phần sốt ruột, cho dù từ miệng Tà Lan Hiên nghe được tin tức kia, nàng cũng sẽ không khẩn trương chút gì, không phải là không lo lắng Tà Doanh Doanh sẽ bất lợi với Diên Diên, mà là nàng

đối với Diên Diên có tự tin, nên, không vội…

“Vừa rồi, Tà Lan Hiên đã tới, hắn để ta chuyển cáo ngươi một việc.”

“Ta vừa rồi thấy hắn ly khai, là chuyện gì?”

Chuyện Tà Lan Hiên tự mình sẽ tới nói, hẳn không phải là chuyện đơn giản gì, nghĩ vậy, Địch Diên Diên không khỏi nhướng mày, hình như nàng vô luận đi nơi nào đều sẽ có người không muốn để cho nàng sống khá giả, tựa như ngày hôm nay, cùng Thành vương phi nghe qua chuyện của Tà Doanh Doanh, nghe nói Tà Doanh Doanh ngã bệnh, ở trong phủ dưỡng bệnh chưa khỏi.

Thế nhưng ai cũng biết, Tà Doanh Doanh đã chung tình Tà vương nhiều năm, đáng tiếc phần cảm tình này cũng vẫn không chiếm được hồi báo, cuối cùng nghe Tà vương muốn thành thân, đáng tiếc tân nương không phải là mình, đó là một loại cảm thụ gì, ai cũng minh bạch!

Đây là lời của Thành vương phi nói với nàng, không biết vì sao, Hiểu Nhược nói Tà Lan Hiên đến tìm nàng là vì nói cho nàng biết một việc, nàng liền trực giác bản thân cái gì, có lẽ hai chuyện này có chút quan hệ.

“Nói, Tà Doanh Doanh gần đây, có chút cổ quái, bảo ngươi cẩn thận đề phòng.”

Địch Hiểu Nhược không có bao nhiêu ấn tượng với Tà Doanh Doanh, nhưng nghe Thanh nhi nói qua một ít, là có chút không biết xấu hổ, nếu thật muốn làm những chuyện gì, đây cũng sẽ không cho người cảm thấy ngoài ý muốn.

“Nguyên lai hắn cũng lưu ý đến… Ngươi rất ít để ý tới chuyện như vậy, lần này làm sao sẽ?”

Địch Diên Diên hình như đối với nhắc nhở của Tà Lan Hiên cũng không có cảm thấy quá mức ngoài ý muốn, nói một câu thấp giọng như vậy, lời còn chưa nói hết liền bị Địch Hiểu Nhược cắt đứt.

“Bất quá là lúc trở lại gặp ngoài cửa, nếu là chuyện của ngươi, ta liền phải quản, không phải sao?”

Nghe những lời này của Địch Hiểu Nhược có chút mất tự nhiên, để Địch Diên Diên không khỏi hiếu kỳ, hình như nàng có một ít bất đồng với bình thường, thế nhưng cụ thể lại không thể nói rõ, bất quá, tâm tư tinh mịn như Địch Diên Diên, lúc này cũng đã đang suy đoán Hiểu Nhược cùng Tà Lan Hiên đến cùng từng có cái gì.

“Ân ân ân! Thế nhưng, ấn tượng của ngươi đối với Tà Lan Hiên thế nào?”

Tâm tư của Địch Diên Diên cực kỳ mẫn cảm, cũng bởi vì Địch Hiểu Nhược thường ngày thực sự vô cùng bình thản thong dong, hôm nay cho dù là một tia không thích hợp, trong mắt của Địch Diên Diên đều là có thể một mắt nhìn thấu! Bất quá là chợt lóe lên một tia biểu tình, lúc nói chuyện Địch Hiểu Nhược có một điểm mất tự nhiên, để Địch Diên Diên liên tưởng đến tình cảnh.

“Cái gì?”

Địch Hiểu Nhược kinh ngạc, vì sao Diên Diên sẽ hỏi như vậy?

“Ấn tượng của ngươi đối với Tà Lan Hiên cũng không tệ?”

Địch Diên Diên mỉm cười, nhưng không có giải thích lời vừa rồi, ngược lại là thừa thắng xông lên, thế nhưng phản ứng của Địch Hiểu Nhược cho nàng nhưng cũng là không có gì có thể quan sát.

“Không có gì đặc biệt.”

Thời gian nói câu nói này thanh âm có chút nhỏ, tựa như đương sự cũng không phải rất khẳng định lời của mình nói.

“Xem ra, Hiểu Nhược nhà của chúng ta cũng động tâm rồi…”

Nàng là người từng trải, sao lại không biết, có lẽ là Hiểu Nhược còn chưa hiểu rõ tâm ý của mình mới có thể như vậy, xem ra, sau này phải để Tà Lan Hiên vào trong vương phủ đi nhiều vòng một chút, cũng thuận tiện thám thính tâm ý của Tà Lan Hiên một chút, lần này làm bà mai, cũng sẽ không thất sách giống lần trước, nàng xác định lòng của hai người trước!

“Địch Diên Diên, ngươi đang nói chuyện ma quỷ gì?”

Lúc này Địch Hiểu Nhược tựa hồ có chút tức giận, nguyên bản mặt tuyết trắng đột nhiên dính vào một chút đỏ ửng, lúc này Địch Diên Diên mới ý thức tới, nguyên lai nữ tử thiên hạ đều giống nhau, chính là trước kia là thanh cao cỡ nào không hỏi thế sự cỡ nào, hình như cái gì cũng không để tâm, nhưng đối mặt chuyện cảm tình, cũng luôn sẽ có thời gian không biết làm sao, xem ra, nếu là Hiểu Nhược động tâm thật, thật tốt a!”

Sáng sớm hôm sau, Địch Diên Diên thức dậy, Tà Vô Phong còn đang ngủ, cũng ôm thật chặt Địch Diên Diên không tha, không biết mất bao nhiêu khí lực mới để cho Tà Vô Phong buông tay ra, chuẩn bị mặc y phục, Tà Vô Phong thuận thế ngồi ở trên giường, ôm Địch Diên Diên vào trong ngực, dưới tóc dài, vùi đầu vào trên vai thơm của nàng, hai mắt nhắm lại, thập phần lười biếng.

“Tướng công, nhanh lên một chút, ngày hôm nay ta phải xuất môn.”

Hai tay muốn ngăn một đôi bàn tay ở bên hông mình, nhưng bất đắc dĩ, coi như là Tà Vô Phong còn chưa Tà Vô Phong khí lực vẫn rất lớn, Địch Diên Diên kéo thế nào, cũng là kéo không ra.

“Đi nơi nào? Thế nào chưa nghe nàng nói qua?”

Nghe lời của Địch Diên Diên, Tà Vô Phong lập tức ngẩng đầu lên, nhãn thần tràn ngập nghi vấn.

“Đến tướng quân phủ của Hòa tướng quân, ngày hôm qua biết tiểu nữ nhi của nhà bọn họ, Hòa Tương Dung, nhân gia muốn tặng ta một liên thủ, nhưng ta cũng không thể cầm đồ nhân gia còn bắt người ta đưa đến cửa chứ?”

Trước khi lấy liên thủ này, nàng còn muốn đi tìm hiểu một chút, nhìn xem có đúng như lời của Dung nhi, liên thủ này có thể tặng người hay không, tốt xấu vẫn là di vật của mẫu thân nhân gia!

“Vậy ta cùng nàng đi…”

“Không cần, tháng sau không phải là phải xuất môn đi giám bảo đại hội sao? Ngươi không phải là còn có rất nhiều chính sự phải xử lý sao? Không nên làm trễ nãi!”

“Ân, vậy chính nàng cẩn thận một chút.”

Đối với Hòa tướng quân kia, hắn là có bảo lưu, thực lực của Mị quốc vẫn rất mạnh, căn bản không có người dám động biên thổ của bọn họ, hơn nữa vị tướng quân kia bất quá là một vị tiểu tướng, nhưng dã tâm lại rất lớn, trái lại vẫn không có phạm qua bất kỳ sai lầm nào, nên cũng vẫn giữ lại đến bây giờ, gần đây bởi vì hôn sự của hắn mà nhiều vị quan viên hồi kinh, Hòa tướng quân cũng là một thành viên, hiện tại Diên Diên biết nữ nhi của hắn, đây không biết là âm mưu hay trùng hợp.

Bất quá, khi chống lại hai tròng mắt trong suốt của Địch Diên Diên, lo lắng của hắn liền đột nhiên tiêu thất, bởi vì hắn biết được thê tử của mình là nữ nhân có trái tim tinh xảo đặc sắc, thật hay giả, tuyệt đối chạy không khỏi hai mắt của nàng, nghĩ tới đây, hắn cũng không có lo lắng như vậy.

“Yên tâm đi, Dung nhi là bằng hữu của ta, nàng là thật tâm.”

Biết tướng công mình lo lắng người khác đánh chú ý nàng, muốn lợi dụng nàng, thế nhưng, ngày đó, thấy Dung nhi đích thực thành thực, nàng biết mình không có sai, cảm giác không lừa được người, hơn nữa, thành thực hay không, ngày hôm nay đi qua một chuyến thì càng sáng tỏ…

“Ân, đi nhanh về nhanh…”

Ngoài miệng thì nói như vậy, thế nhưng Tà Vô Phong vẫn là chưa nỡ buông Địch Diên Diên ra, vẫn như cũ đầu tựa vào hõm cổ của nàng, tùy ý người mùi thơm ngát của nàng. Cuối cùng vẫn là Địch Diên Diên cứng rắn kéo ra mới có thể thoát khỏi ma chưởng của hắn, mỗi ngày nghi thức rời giường như thế để Địch Diên Diên bất đắc dĩ mọi cách, nhưng vị đương sự kia vẫn thích thú, không biết mệt!

—— đề lời nói ngoài ——

Cảm tạ các vị chi trì!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio