Tà Vương Sửu Phi

chương 176: chương 176: biểu diễn tài nghệ 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG : BIỂU DIỄN TÀI NGHỆ

Editor: Luna Huang

“Chuyện của bổn tôn chủ, vẫn chưa tới phiên ngươi hỏi!”

Nghe người khác kích Địch Diên Diên như vậy, Tà Vô Phong đương nhiên không vui, tự nhiên, mặt nạ màu bạc bao trùm không nhìn ra, bất quá, sát khí phát ra trên người Tà Vô Phong vô luận như thế nào cũng để cho người không thể bỏ qua! Lời mới ra khỏi miệng của Tà Vô Phong, người xung quanh đều nghe đã sợ đến một thân mồ hôi lạnh, ai cũng thật không ngờ Lâm Kính Nghiêu sẽ không quở trách tôn chủ phu nhân như vậy, có lẽ là bình thường ngạo mạn đã quen, mà đối với một tiểu nữ nhân mình vốn là xem thường, tự nhiên sẽ không nói ra từ ngữ dễ nghe được!

Nhưng bọn hắn cũng không có nghĩ đến, tôn chủ yêu thương vị phu nhân này như vậy, ai cũng rõ ràng cảm giác được tôn chủ tức giận, hơn nữa không phải là bởi vì mình, mà cảm thấy tức giận Lâm Kính Nghiêu bất kính với nữ nhân của mình!

“Vâng, vâng… Liên phu nhân, vừa rồi có điều mạo phạm, thực sự xin lỗi, có nhiều đắc tội, còn thỉnh Liên phu nhân đại nhân có đại lượng, tha thứ nhiều nhiều!”

Mà lúc này Lâm Kính Nghiêu mới ý thức tới bản thân phạm vào một sai lầm ngu xuẩn, chỉ có thể khom lưng chịu nhận lỗi với Địch Diên Diên, tâm trán đã bởi vì khẩn trương mà đổ mồ hôi, tay rất tự nhiên đang lau…

“Bổn phu nhân cũng bất quá là một tiểu nữ nhân, lòng dạ không có rộng như vậy, chỉ là, ta cũng không mang thù…”

Sâu kín nói một câu, liền không nói thêm gì nữa, hàm nghĩa trong những lời này không ai phải ai cũng có thể nghe hiểu, đây là thật đang trách? Hay là thật không cần thiết?

“Cái này…”

Lâm Kính Nghiêu tựa hồ còn muốn nói gì, lại bị một trận cười khẽ của Lam Thần ngăn cản…

“Lâm quan nhân, tiếp tục chính sự của ngươi đi…”

Không muốn Diên Diên tiếp tục bị quấn lấy, Lam Thần liền trực tiếp để Lâm Kính Nghiêu câm miệng. Nghe Lam môn chủ nhân gia nói như vậy, Lâm Kính Nghiêu cũng không dám tiếp tục nói những thứ gì nữa, không thể làm gì khác hơn là chuyển hướng người đang đợi xem trò vui…

“Như vậy hiện tại ai là người đầu tiên, thi triển thân thủ hoặc là tài nghệ?”

Lâm Kính Nghiêu vừa nói xong, phía dưới tiếng nghị luận bắt đầu hỗn loạn, mọi người cũng rục rịch, đều nói gì đó với người bên cạnh mình, lại vẫn không có người đi ra trước.

“Đã như vậy, liền do bổn tiểu thư bộc lộ tài năng trước!”

Rốt cục qua một khoảng thời gian, mới có một giọng nữ sang sãng đáp lại, nhất thời, ánh mắt của mọi người liền bay đi nhìn về phía nữ nhân này…

Nữ nhân là chậm rãi đến đất trống ở giữa để biểu diễn là một mỹ nhân hắc y một tay ôm tỳ bà, y thường là tà khâm thức(Luna: kiểu trễ vạt), lộ ra vai trái, bên trên có một con hồ điệp hắc sắc khêu gợi, phảng phất hồ điệp này chính là tượng trưng của nàng, hình tượng tiên minh, ngoại trừ lộ vai, cũng không còn lộ cái gì nữa…

In vào trong đầu Địch Diên Diên chính là nữ nhân độc lai độc vãng trên giang hồ này rất có cá tính, không tính là hiệp nữ, nhưng cũng sẽ không phải sát thủ máu lạnh giết người không chớp mắt, tỳ bà ở trên tay tựa hồ chính là nàng, mọi người không cảm thấy nữ nhân này có bao nhiêu kinh ngạc, chỉ là khí tức trên người nữ nhân tản ra yêu dã, để rất nhiều nam nhân bị thần mê…

Dung mạo của nữ nhân này rất đẹp, vưu kì cặp mắt xếch kia, quả thực chính là cái loại mê chết người không đền mạng, rất khó cho người chống cự!

Chỉ là, chẳng biết tại sao, ánh mắt nóng cháy của nữ nhân kia thẳng bắn thẳng về phía bên cạnh nàng, mà chính nhắm ngay vị trí của Tà Vô Phong! Ánh mắt kia phảng phất nhìn một người nhận thức thật lâu, ái muội không rõ!

“Tướng công, nữ nhân này, ngươi nhận thức?”

Nếu như không có đoán sai, lấy hồ điệp trên vai nữ nhân này còn có một trang phục thân đỏ đen, có thể kết luận nàng là lãnh mỹ nhân nổi danh trên giang hồ, Vũ Điệp! Sở dĩ gọi nàng là lãnh mỹ nhân, bởi vì nàng đẹp, lại lãnh tình, vô luận bên người có bao nhiêu ong bướm dùng hết bất kỳ biện pháp nào, thậm chí là lấy cái chết tương ép, nàng cũng không nhìn một mắt, thậm chí sẽ không lộ ra một biểu tình, vẫn là mặt lạnh đối đãi!

Mà hôm nay, cũng thập phần đặc biệt nói muốn biểu diễn, đây không phải là cho người cảm thấy kỳ dị sao?

“Trước đây, là gặp qua, thế nào? Nàng ăn dấm?”

Tà Vô Phong ngược lại không phải là quá lưu ý nữ nhân kia, thậm chí rõ ràng là cảm thụ được nhãn thần nóng rực, lại vẫn như cũ bất vi sở động! Nói với Địch Diên Diên, tiếu ý lại sâu, thanh âm không phải là rất lớn, nhưng đủ để cho một vị Lam Thần cách xa nghe được, về phần Lâm Kính Nghiêu, ly khai mấy bước, nên không có nghe rõ.

“Ngươi biết ta sẽ không… Nữ nhân này, phải gọi Vũ Điệp. . .đúng không?”

Không có nửa điểm ý tứ tức giận, hơn nữa nếu là Tà Vô Phong nói là gặp qua, cũng chính là đại biểu chưa từng có cái gì, huống chi, trên cái thế giới này nữ nhân biểu tình sai, cũng nhiều, nàng lại sao tùy tiện ăn dấm?

“Diên Diên, ngươi không biết sao? Lời đồn trên giang hồ, lãnh mỹ nhân này, chỉ có trước mặt nam nhân mình yêu mới phô triển cầm nghệ, cầm trên tay nàng, cho tới bây giờ cũng không có ai nghe được, mà nam nhân nàng yêu, đó là vị bên cạnh ngươi, Liên tôn chủ Mị Vực a!”

Lời của Lam Thần vẫn là sâu kín, hắn trái lại rất hy vọng Diên Diên lúc này chính là một tiểu nữ nhân bình thường, cũng sẽ ăn dấm, từ đó có thể ly gián cảm tình giữa nàng và Tà Vô Phong! Chỉ là hắn cũng minh bạch, bản thân thích nào phải một nữ nhân phổ thông. . .

“Thì ra là thế. . .”

“Một nữ nhân phổ trông. . .”

Tà Vô Phong nguyên bản còn là muốn nói cái gì đó, chỉ là, hắn cũng không có muốn giải thích chút gì, vì căn bản không có cần thiết này, Diên Diên sao hiểu lầm?

“Vũ Điệp tiểu thư thực sự là nể tình, hôm nay may mắn có thể. . .”

“Được rồi, nói ít thôi, mặt mũi của ta không phải là đưa cho ngươi! Mau chuẩn bị một cái ghế cho ta!”

Ngại Lâm Kính Nghiêu nói nhiều, Vũ Điệp vô tình cắt đứt, Lâm Kính Nghiêu lần thứ hai đã đánh mất mặt mũi, thế nhưng vẫn như cũ mặt đen lại phân phó cho người chuẩn bị ghế!

Chuẩn bị xong, Vũ Điệp ngồi lên, không nói hai lời liền an trí tỳ bà, sau đó chuẩn bị bắt đầu đàn, người chung quanh nhất thời yên tĩnh trở lại, trong đình viện lớn như vậy, ngoại trừ chim hót cùng tiếng ve kêu nho nhỏ, liền một mảnh tĩnh lặng, bởi vì tất cả mọi người thập phần muốn nhanh nghe được tỳ bà của Vũ Điệp, đây là cơ hội khó được, bọn họ không muốn bỏ qua! Chỉ là cũng không biết, lần này là nhờ hồng phúc của người nào, chẳng lẽ, người trong lòng của Vũ Điệp ở nơi này?

Ngón tay trắng nõn dài dài vũ động trên cầm huyền, khi thì dịu dàng, khi thì sục sôi, rất dễ bắt được tâm tình của mọi người, âm thanh trộn lại, đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn, tiếng đàn như vậy, đích xác êm tai, thế nhưng đồng thời sinh ra một loại phồn nhiễu, tựa hồ tâm tình trong đó càng nhiều!

“Hảo!”

“Hay a! Khúc này chỉ có trên trời có!”

“Nhân gian khó có được nghe vài lần!”

. . .

Những người đó là ngươi một lời, ta một lời khen ngợi, chỉ là, Vũ Điệp cũng không để ý tới bọn họ, đứng dậy, đi đến phương hướng trước mặt, trong tay vẫn như cũ ôm thật chặt tỳ bà, mỗi một bước đều thập phần tự tin, khóe miệng mang cười, mắt thẳng tắp nhìn một phương hướng, tựa hồ xung quanh hết thảy đều trở thành nền!

“Tôn chủ, đã lâu không gặp!”

Đi tới địa phương cách Tà Vô Phong không được hai thước ngừng lại, nhìn Tà Vô Phong triển lộ dáng tươi cười đẹp nhất đêm nay, nụ cười này, không biết có thể mê đảo bao nhiêu thương sinh! Nam nhân đang ngồi ở đây đều đã rất không tự chủ chuyển biến đường nhìn đi theo thân ảnh của vị Vũ Điệp cô nương này. . .

“Ân. . .”

Không phản ứng, có vẻ vô lễ, nhưng Tà Vô Phong quả thực không có bao nhiêu tâm tư để ý tới nữ nhân này, bình thản không có gì lạ đáp lại một tiếng, cho là nàng phải biết khó mà lui, không nghĩ tới đổi lấy hành động được một tấc lại muốn tiến một thước.

“Tôn chủ sợ là đã quên ta, chỉ là, Vũ Điệp một năm trước đã tưởng niệm ngươi như minh tinh trên bầu trời, vô số, nói không hết!”

Trực tiếp biểu lộ, vị Vũ Điệp cô nương này, không có rụt rè như đại gia khuê tú, nên lời như vậy, nàng có thể không kiêng kỵ chút nào mà nói ra, cho dù xung quanh có nhiều người hơn nữa cũng không quan hệ không quan trọng, cho dù Địch Diên Diên vị thê tử danh chính ngôn thuận này an vị bên người!

“Cảm tạ tình yêu sai lầm của Vũ Điệp cô nương danh cho tướng công nhà chúng ta, ngươi tưởng niệm thế nào là chuyện của ngươi, không nên tới câu dẫn tướng công nhà của chúng ta, nếu không, ta sẽ không khách khí.”

Cười nói ra những lời này, Địch Diên Diên cũng không có chút ý tứ không vui nào, giọng nói như vậy, trực bạch nói cho người chung quanh, Địch Diên Diên nàng căn bản cũng không có lo lắng tướng công mình sẽ bị yêu nữ nhân minh mục trương đảm trước mắt này cướp đi! Tuy nói là cảnh cáo, càng giống như chế nhạo. . .

“Thế nhưng, Vũ Điệp ta coi trọng, tuyệt đối sẽ không buông tha, không biết phu nhân muốn không khách khí phải như thế nào?”

Tất cả mọi người đang lẳng lặng, ngoại trừ một ít thanh hút không khí, xung quanh vẫn là một mảnh yên tĩnh, đều đang đợi vị tôn chủ phu nhân này làm sao phản kích. . .

“Tướng công, ngươi sẽ bị nữ nhân này mê hoặc sao?”

Không có trực tiếp trả lời Vũ Điệp, trực tiếp chuyển hướng Tà Vô Phong, ngôn ngữ ôn nhu để người chung quanh nghe trong tâm khảm, mặc dù không có nửa điểm yêu mị, chỉ là thanh âm trong trẻo êm tai, giống như một dòng nước ấm, chậm rãi chảy vào nội tâm. . .

“Sỏa qua, đương nhiên sẽ không, đời này, ta cũng chỉ có một nữ nhân là nàng!”

Nếu ái thê hỏi như vậy, Tà Vô Phong tự nhiên không giữ lại chút ý nghĩ trong lòng mình nào toàn bộ nói ra, không để ý đến người chung quanh sẽ có phản ứng gì, cho dù bọn hắn trăm triệu lần thật không ngờ đường đường tôn chủ Mị Vực cũng sẽ ôn nhu với một tiểu nữ nhân như vậy, nhưng hắn vẫn là trực tiếp nói ra miệng. . .

“Vũ Điệp tiểu thư, nghe thấy được không?”

Hài lòng gật đầu, sau đó chuyển hướng Vũ Điệp, chỉ là ngôn ngữ đã không có ôn nhu nữa, thay vào đó càng giống như là một loại trắng trợn khiêu khích.

“. . . Ta, vô luận như thế nào, ta cũng sẽ không dễ dàng buông tay! Nam nhân ra xem trọng, chỉ có thể là của ta!”

Vũ Điệp là hoàn toàn không nghĩ tới, nam nhân băng lãnh từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng liền si mê này, dĩ nhiên cũng sẽ ôn nhu những thứ thề non hẹn biển như vậy! Điều này làm cho nàng cảm thấy khiếp sợ không gì sánh được, chỉ là càng như vậy, lại càng kích khởi quyết tâm quyết tâm, nàng phải lấy được nam nhân này, sau đó để nam nhân này sau này đều nói với nàng một câu nói như vậy! Muốn nam nhân này là của nàng, như vậy một ít quá khí, nàng cũng sẽ không lưu ý!

Chỉ là, lòng của nàng thực sự có tự tin như vậy? Nhìn Địch Diên Diên mang theo dáng tươi cười ngoạn vị, lòng của nàng cũng run lên. . .

(Luna: Có mạn che sao nhìn thấy được, thời đó buổi tối nào được sáng như trong phim đâu)

—— đề lời nói ngoài ——

Cảm tạ các vị chi trì nga!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio