Kẻ khác có thể không biết, nhưng nàng thì biết rất rõ, hổ lang quân đoàn thấp nhất cũng là cấp ba, thực lực trung bình cũng đạt cấp bốn, như vậy có nghĩa là một quân đoàn có thực lực vô cùng mạnh mẽ đang vượt rừng tiến tới… Hy vọng tên tiểu tiện nhân kia sớm bị Cầm Ninh giết chết rồi hủy xác luôn, nếu không sự tình sợ sẽ không thể yên ổn.
Dao Trì tiên tử càng khó chịu hơn là vì Nam Cung Lưu Vân đã tiêu phí vô số tâm huyết âm thầm huấn luyện ra hổ lang quân đoàn này, đây là quân đội bí mật của hắn, là chiêu bài quyền lực nhất của hắn. Nàng không thể ngờ rằng Nam Cung Lưu Vân lại vì Tô Lạc mà làm bại lộ lực lượng đó.
Điều này đủ để chứng minh rằng trong lòng hắn, Tô Lạc có địa vị rất lớn!
Phát hiện này làm Dao Trì tiên tử cơ hồ cắn chặt răng!
“Tam sư huynh, hà tất phải xuất binh chỉ vì như thế? Nói không chừng Cầm Ninh đã tìm được Tô Lạc rồi, hổ lang quân đoàn chính là tâm huyết năm năm trời của huynh mà.” Dao Trì tiên tử nhoẻn miệng cười, tươi cười như gió thoảng mùa hạ.
Nam Cung Lưu Vân nhìn đôi mắt đẹp tựa sao trời của nàng, sắc mặt tái nhợt lại kiên định: “Nếu hổ lang quân đoàn có thể đổi lấy được bình an của Lạc nha đầu, thì đừng nói chỉ một đội ngũ này, toàn bộ ta cũng còn có thể từ bỏ được.”
Chỉ cần Lạc nha đầu của hắn bình an, mặc kệ phải đánh đổi đắt như thế nào, hắn đều chấp nhận.
Đáy mắt Dao Trì tiên tử hiện lên một sự dữ tợn, nụ cười ôn hòa trên mặt nàng cơ hồ đã không thể giữ nổi nữa, khóe miệng cứng đờ.
Nam Cung Lưu Vân lại không hề chú ý đến nàng, hắn lại nhắm mắt bắt đầu vận công chữa thương.
Hắn cần mau chóng khôi phục thực lực, Lạc nha đầu của hắn còn đang đợi hắn ở nơi nào đó.
Lại nói Tô Lạc bên kia, nàng hoàn toàn không biết Nam Cung Lưu Vân đã phái người tới tìm nàng.
Bị Nga Hoàng áp giải đi, dọc theo đường đi Tô Lạc cố hết sức kéo dài thời gian, nhưng điều cần phải đối mặt trước sau vẫn phải đối mặt.
Nàng nhận thấy trong nửa canh giờ nữa sẽ đến vị trí cây cổ thụ ngàn năm kia, Tô Lạc càng thêm nôn nóng trong lòng.
Nàng đoán được Dao Trì tiên tử chắc chắn ở cây cổ thụ ngàn năm, chờ nàng rơi vào trong tay, đến lúc đó nàng sẽ càng khó thoát ra hơn nữa.
Tô Lạc âm thầm sốt ruột trong lòng.
Bỗng nhiên, ở một chỗ đỉnh núi, Nga Hoàng dừng chân.
Ánh mắt Nga Hoàng lạnh băng nhìn nàng, cười lạnh nói: “Quỷ nha đầu, ánh mắt nhìn láo liên khắp nơi, còn muốn chạy đi đâu?”
Tô Lạc trên mặt cười tủm tỉm, không khách khí mà đáp lễ: “Không nghe nói qua sao? Một tên tù nhân mà không nghĩ đến việc bỏ trốn thật không phải một tên tù nhân thú vị.”
“Vậy ư? Vậy phải làm cho nha đầu ngươi thất vọng rồi.” Nga Hoàng cầm lấy sống dao khoa tay múa chân.
“Ngươi muốn làm gì?” Tô Lạc trong lòng có một loại dự cảm không tốt lắm.
“Ngươi không phải định rằng khi đến được nơi thì sẽ gào thét lên cho cả thiên hạ cùng biết, sau đó Tấn Vương điện hạ sẽ chú ý sao? Ngươi nghĩ xem ta có dễ dàng cho ngươi cơ hội đó không?” Nga Hoàng cười gian trá: “Cho nên, Tô cô nương, ta vất vả một chút cõng ngươi qua vậy.”
“Ầy, ta nặng lắm!” Tô Lạc nóng nảy.
“Không sao cả, ta cõng được.” Nga Hoàng nở nụ cười giả tạo.
Vừa dứt lời, Nga Hoàng liền dùng sống dao mà bổ về phía sau cổ Tô Lạc.
Nếu bị đánh gục, nàng sẽ thật sự thành cái thớt gỗ chặt thịt cá, mặc người xâu xé. Tô Lạc trong lòng khẩn trương, lại không biết phải nên làm sao.
Giờ phút này, đôi tay nàng không biết bị sợi dây đỏ quái quỷ gì trói chặt, dù chỉ cử động một chút thôi cũng sẽ siết chặt thêm, hiện tại đã cứa vào da thịt rồi, còn cử động thêm nữa phỏng chừng toàn bộ tay đều phải bị siết chặt đứt.
Tô Lạc trong lòng nôn nóng vạn phần, lại một không có cách nào thoát ra.
Nhưng mà, nữ thần may mắn trước sau vẫn đứng về phía Tô Lạc.
Nàng tuy rằng làm phải trải qua thật nhiều kiếp nạn cùng bị vô số người đuổi giết, dù vậy ở thời điểm cuối cùng lại cho Tô Lạc nhiều may mắn kinh ngạc, giống như hiện tại vậy.