Đương nhiên, đó là tình huống tốt đẹp nhất.
“Trứng kên kên lấy về, rồi ấp cho nở, thì có thể lập thành một trung hạm đội không quân.” Thanh âm Nam Cung Lưu Vân đều đều: “Cho nên, cứ dùng hết khả năng mà lấy càng nhiều càng tốt.”
Cơ hội tốt như vậy, chỉ có một lần, nếu bỏ qua thì quá đáng tiếc.
“Được!” Tô Lạc gật gật đầu.
Tuy rằng khuôn mặt kia không có nói rõ, nhưng xem ra, vị điện chủ điện Cửu Trùng cũng không coi trọng mấy thứ này.
Cỏ Lăng Sương có thể cho bọn họ lấy đi, trứng kên kên này cũng có thể làm vậy.
Ở trong mắt điện chủ điện Cửu Trùng, trứng kên kên không giá trị tí nào, nhưng nếu nó xuất hiện trên thế giới, thì chắc chắn là bảo bối ghê gớm.
Lập một trung hạm đội không quân? Tô Lạc càng nghĩ càng thấy đẹp.
Nếu Nam Cung Lưu Vân phải đi đâu ra khỏi Đông Lăng quốc, chỉ cần có một trung hạm đội không quân như vậy bảo vệ Đông Lăng quốc, thì hắn cũng an tâm mà đi.
Nam Cung Lưu Vân vì Tô Lạc mà phải trả giá, từng việc từng việc, nàng đều ghi tạc trong lòng. Hiện tại, khó tìm được thứ hắn để ý, nên Tô Lạc đương nhiên là dốc hết sức lực giúp đỡ.
“Mới chỉ tìm được một quả trứng kên kên đầu tiên, cỏ Lăng Sương của chúng ta lại nhiều nhất. Hiện tại, đã chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, tình thế này thì không thể nào thua được. Bây giờ, chúng ta nhanh chóng đi tìm thêm trứng kên kên thôi.” Tô Lạc nghiêm túc mà nhìn Nam Cung Lưu Vân.
Nam Cung Lưu Vân gật gật đầu, nhấc tay một cái, đã cõng Tô Lạc lên lưng, cười nói nhanh: “Đi thôi.”
Thời gian cứ từng giây từng phút qua đi.
Số lượng cỏ Lăng Sương của huynh muội nhà họ Lạc ít nhất, đồng thời bọn họ lại lãng phí ngày từ đầu, nên bọn họ sẽ là đội thất bại đầu tiên.
Trong khu rừng nguyên thủy này, trứng kên kên quả thật không ít. Hai huynh muội nhà họ Lạc ôm trong lòng bốn quả trứng kên kên, nhanh chóng rời đi.
Chuyện kì lạ nhất là, sau khi bọn họ từ bỏ tìm kiếm, thì chướng khí kì quái kia lại không ảnh hưởng gì đến bọn họ nữa.
Ngay sau đó, trong lòng Bắc Thần Ảnh và Tử Nghiên có sáu quả trứng kên kên, cũng từ bỏ tìm tiếp.
Lúc này, những người còn đang cố gắng tìm kiếm trong khu rừng mưa nhiệt đới nguyên thủy, ngoài trừ Nam Cung Lưu Vân và Tô Lạc, thì chỉ còn đội của Lý Dao Dao.
So sánh mà nói, trong tay Lý Dao Dao có không ít cỏ Lăng Sương.
Nhưng có tới hai người sử dụng, thì làm cách nào cũng chỉ có chín tiếng.
“Nhị sư huynh! Lần này, ngươi nhất định phải giúp ta!” Lý Dao Dao kéo kéo tay Tư Đồ Minh, chu cái miệng nhỏ, vô cùng đáng thương nói.
Tư Đồ Minh thầm than một tiếng, trầm mặc không nói.
“Nhị sư huynh, xem như Dao Dao cầu xin ngươi, được không? Lần này…” Lý Dao Dao khẩn cầu lần nữa.
Vẻ mặt Tư Đồ Minh khó xử.
Trên thực tế, hắn đúng là có cách, có thể nhanh chóng tìm trứng kên kên, nhưng mà…
Cách đó sẽ hao tổn tu vi của hắn, thậm chí còn tổn hại dương thọ của hắn.
Ánh mắt Tư Đồ Minh bình tĩnh như nước, đôi mắt thâm sâu, yên lặng, nghiêm túc mà nhìn Lý Dao Dao.
“Nhị sư huynh, ngươi từng nói, trên đời này, cho dù ta muốn cái gì thì ngươi sẽ dốc toàn bộ sức lực mà giúp ta hoàn thành nguyện vọng mà. Hiện tại, ta muốn chiến thắng cửa này, ngươi giúp ta một lần, được không?” Ánh mắt Lý Dao Dao lóe sáng, trong sáng như hoa sen trắng.
Tư Đồ Minh hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn gật gật đầu: “Được.”
Dao Dao, ngươi nói rất đúng, cho dù ngươi muốn cái gì, thì Nhị sư huynh đều sẽ dốc hết toàn lực mà hoàn thành tâm nguyện của ngươi.
Cho dù, ta phải bán lương tâm cho ác ma.
Sau khi Tư Đồ Minh đáp ứng, ngón tay lướt qua, tức khắc, lòng bàn tay hắn xuất hiện một vết cắt thật sâu.
Máu tươi lập tức ào ào tuôn ra, bắn tung tóe lên mặt Lý Dao Dao.
Tư Đồ Minh giơ tay lên viết vào không khí, chấm chấm lướt lướt, từng chữ phức tạp được hắn khắc họa ở giữa không trung.
Máu từng chút từng chút tuôn ra, rất nhanh, trên mặt đất đã loang lổ vết máu.