Sau đó, vẫn là Nam Cung Lưu Vân thật sự không nhìn được nữa, tùy tay đánh ra mấy chưởng mới giết sạch toàn bộ Tuyết Lạc Toàn Nghê.
Lúc này huynh muội Lạc gia vô cùng chật vật, trên người trên tóc tất cả đều là máu tươi, nơi nơi vết thương chồng chất, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương thê thảm.
Nhìn Tuyết Lạc Toan Nghê chết đầy đất, huynh muội Lạc gia liếc nhau, sau đó đặt mông ngồi dưới đất, dường như sức lực của toàn thân đã hoàn toàn biến mất sau trận chiến này.
“Tuyết Lạc Toan Nghê rốt cục cũng đã giải quyết xong, sau khi rời khỏi đây sẽ không cần lo lắng bị vây công.” Lạc Hạo Thần vẫn còn sợ hãi, thở hồng hộc mà nói.
Tử Nghiên cười như không cười mà cong môi: “Đi ra ngoài? Vậy cũng phải có mạng đi ra ngoài mới được.”
Lạc Hạo Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm Tử Nghiên: “Các ngươi không hỗ trợ thì thôi, còn ở đây nói mát, đừng quên vì ai mà chúng ta mới phải vào Cửu Trùng Điện cấp tử vong!”
Tô Lạc cười nhạt: “À, là vì ai vậy?”
Dù nàng có thể lấy được thuốc, thì cũng là công lao của Nam Cung Lưu Vân, những người này còn muốn đẩy hết toàn bộ trách nhiệm cho nàng, sau đó cướp hết toàn bộ công lao? Tô Lạc sao có thể để bọn họ thực hiện được chứ.
Ánh mắt lạnh như băng của Nam Cung Lưu Vân bắn về phía Lạc Hạo Thần.
Lạc Hạo Thần ngay lập tức nuốt hết những gì muốn nói vào bụng.
Đối mặt Nam Cung Lưu Vân, chỗ sâu nhất trong nội tâm của Lạc Hạo Thần đều đang run rẩy, kính cẩn và sợ hãi.
Nghỉ ngơi tại chỗ trong chốc lát, đoàn người đã gian nan cất bước, đi về phía trước.
Theo lời của hắc Điện chủ, bọn họ chỉ có thời gian tối đa là ba ngày, nếu qua ba ngày mà bọn họ còn chưa tìm được Xích Huyết Huyền Sâm, nhiệm vụ sẽ được xem như thất bại.
Hậu quả của việc thất bại nhiệm vụ là gì, tất cả mọi người đều biết.
Nhưng trong thế giới cao nguyên băng tuyết tràn đầy uy áp của cường giả này, mọi người tìm suốt hai ngày vẫn không tìm thấy gì ngoài những bông tuyết to như lông ngỗng.
Trời đất mênh mông trắng xoá, Xích Huyết Huyền Sâm lại không biết đang ở chỗ nào, ngay cả một chỉ dẫn nho nhỏ cũng không có.
Vị hắc Điện chủ kia sau khi rời đi cũng không xuất hiện lại nữa.
“Thật đúng là hoài niệm giọng nói kiêu ngạo kia.” Tô Lạc duỗi tay giúp Nam Cung Lưu Vân lau mồ hôi lạnh trên trán, cũng đưa thêm một viên Linh Nguyên Đan cấp tông sư cho hắn.
Hai ngày hai đêm, Nam Cung Lưu Vân vẫn luôn dùng linh lực ngưng tụ ra vòng bảo hộ, bảo vệ nàng kín mít. Nhưng hắn cũng chỉ là người thường, thân thể người thường vẫn sẽ biết mệt.
Tô Lạc cũng không muốn liên lụy hắn, nhưng vòng bảo hộ của Nam Cung Lưu Vân hiện tại đối với nàng mà nói là bình dưỡng khí, chỉ cần rời khỏi vòng bảo hộ này, nàng chắc chắn sẽ không thể thở nổi, xương cốt toàn thân trong nháy mắt sẽ biến thành bột phấn, thân thể sẽ bị nghiền thành một đống thịt.
Tô Lạc buồn bực thở dài.
Nàng nghĩ thế nào cũng không rõ, nàng luôn luôn may mắn đến mức nghịch thiên, tại sao bây giờ lại trở thành người yếu nhất giữa bọn họ chứ? Nếu thực lực của nàng có thể tăng nhanh như phóng tên lửa thì tốt rồi.
Nếu muốn tăng tu vi, cần phải có điều kiện cơ bản nhất là một thân thể khỏe mạnh.
Xích Huyết Huyền Sâm, toàn bộ hy vọng của Tô Lạc đều đặt lên Xích Huyết Huyền Sâm.
Nam Cung Lưu Vân giúp Tô Lạc bò lên trên cây, cái gọi là đứng cao có thể nhìn xa, như vậy cũng có thể giúp ích được một chút.
“Phạm vi trong tầm mắt cũng chỉ có như vậy mà thôi, có thể nhìn bao xa chứ?” Lý Dao Dao khinh thường hừ hừ.
Hai ngày một đêm tra tấn, khiến nàng cũng sắp hỏng mất rồi.
Tô Lạc không để ý đến nàng, tiếp tục nhìn xung quanh.
“Hửm? Chỗ đó là cái gì?” Tô Lạc đột nhiên hô một tiếng.
“Gạt người.” Lý Dao Dao căn bản không tin.
Nhưng Tô Lạc cũng không nghĩ nàng sẽ tin.
Nam Cung Lưu Vân nhảy lên, ôm Tô Lạc xuống dưới, đồng thời cũng nhìn rõ toàn bộ cảnh tượng phía trước.