Muốn mời vị luyện dược sư này xuống núi trừ khi có đủ báu vật đất trời hoặc phương thuốc bí truyền hiếm thấy có thể đả động được ông ta, nếu không thì sẽ khó, rất khó.
Nếu như nói tên của Tấn Vương Điện hạ ra... không được, ông ta còn không nể mặt Hoàng Đế, thì hà cớ gì phải nể mặt Điện hạ chứ. Huống hồ, người ngoài mặt muốn giết Tấn Vương Điện hạ lại rất nhiều, nếu như để lộ ra chuyện Điện hạ bị thương thì không phải là chuyện tốt đẹp gì!
Nếu như là ở kinh thành thì những vật phẩm quý giá trong phủ Tấn Vương có vô kể, nhưng đây lại là ở Nam Minh Phủ, những thứ có thể mang ra thật sự cũng chỉ có vài món.
Trong lòng Từ quản gia vô cùng lo lắng sốt ruột, những cũng chỉ có thể chọn ra vài lễ vật quý nhất trong ngân khố ra, rồi dẫn thêm người vội vã đi tới Phủ dược sư.
Tô Lạc nhanh chóng rảo bước đi theo Lăng Phong.
Khi nàng vừa đi tới, nhìn thấy hai hàng lính thị vệ đứng canh nghiêm ngặt ngoài phòng, thần thái tác phong của mỗi thị vệ rất đồng nhất, lãnh đạm nghiêm nghị uy phong, khí chất ngút trời.
Tô Lạc bị chặn ở bên ngoài.
Lăng Phong lớn tiếng nói vọng ra bên ngoài: “Để nàng ấy vào đây!”
Lăng Phong tuy rằng vô cùng lo lắng, nhưng vẫn giữ đầu óc mình được tỉnh táo, mặc dù hắn không muốn để Tô Lạc lại tới gần Vương Tử, nhưng sự việc cũng đã rồi, có nàng bên cạnh Điện hạ mới có thể chống cự tiếp được.
Thật khiến người ta phát điên! Lăng Phong buồn bực vò đầu bứt tóc!
Tô Lạc hoàn toàn không biết sự lúng túng của Lăng Phong, khi nàng đi vào, phát hiện Lăng Phong đã để Nam Cung Lưu Vân yên vị trên giường.
Nam Cung Lưu Vân nằm trên giường bệnh hai mắt nhắm chặt.
Ánh mắt của Nam Cung Lưu Vân ngày thường vẫn luôn sắc bén, thận trọng, nhưng lúc này khi đôi mắt đó nhắm lại, lại khiến cho người ta cảm nhận được sự ấm áp.
Môi đỏ yêu hoặc, khuôn mày nét mắt tựa như tranh vẽ.
Bộ y phục trắng giờ đầy nhuốm đầy máu tươi, trên gò má và cổ đều là vết máu loang lổ.
Hắn lúc này tuy yếu, nhưng bá khí từ người hắn vẫn toát ra như cũ.
“Ngươi sang đây!” Trong tay Lăng Phong cầm sẵn một chiếc khăn gấm, hắn tức giận dúi chiếc khăn vào tay Tô Lạc.
Tấn Vương Điện hạ là quân vương thanh bạch, cho dù hắn đi theo Điện hạ mười mấy năm rồi, cũng phải giữ khoảng cách ba thước. Vừa rồi khi ôm Điện hạ vào trong, đó cũng là do tình huống cấp bách mà thôi.
Nhưng yêu nữ Tô Lạc này lại không như vậy, chắc chắn Điện hạ chỉ mong được nàng gần gũi. Lăng Phong căm giận nghĩ tới điều này.
Tô Lạc cầm lây chiếc khăn sạch sẽ mềm mại, từ từ đi tới bên Nam Cung Lưu Vân, ngồi bên mép giường, tĩnh lặng nhìn hắn.
Tấn Vương Điện hạ vốn là người tự cao tự đại nhưng bây giờ nhìn ngài trong tình cảnh này càng khiến cho lòng người vô cùng đau xót. Nhìn bộ dạng thảm hại này bất giác khiến người ta mềm lòng, rồi dần sinh ra cảm giác thương hại.
Những ngón tay ngọc ngà của nàng khẽ vuốt mấy sợi tóc trên trán hắn, cầm khăn nhẹ nhàng tỉ mỉ lau nhưng vết máu trên người hắn, sau những vết máu loang lổ kia là làn da thanh khiết như ngọc dần lộ ra.
Chỉ là hắn vẫn luôn ở trong trạng thái hôn mê bất tỉnh, toàn thân hắn lạnh toát, thân thể cường tráng kia vẫn khẽ run lên. Người hắn lạnh quá, lạnh tới mức có thể cuốn phăng cả tính mạng của hắn.
“Luyện dược sư tại sao vẫnchưa tới! Điện hạ sắp không trụ được nữa rồi!” Lăng Phong lo lắng tới đỏ con mắt, hắn nhìn Tô Lạc đanh giọng nói: “Chăm sóc tốt cho Điện hạ! Ta đi rồi quay lại!”
Lời nói chưa dứt, cũng chẳng đợi Tô Lạc trả lời, bóng dáng của hắn dần như biến mất trong tích tắc.
Lăng Phong là cao thủ, chỉ đứng sau Nam Cung Lưu Vân. Tô Lạc thầm nghĩ trong lòng.
Đột nhiên nàng cảm thấy tay mình bị nắm chặt, cúi đầu xuống nhìn mới phát hiện ra tay Nam Cung Lưu Vân đang nắm chặt lấy tay nàng.