Tô Thanh cảm giác được một trận đau thấu tâm can từ bắp chân lan ra khắp người, khiến nước mắt nàng chực trào trong hốc mắt.
Đau, đau quá!
Tô Thanh cảm giác được cẳng chân phải của mình dường như đã bị cắn đứt, đầu óc bị cơn đau kịch liệt xâm chiếm khiến thần trí mơ hồ. Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng cúi đầu nhìn cẳng chân của mình, vừa liếc mắt nhìn một cái, nàng gần như trực tiếp ngất đi.
Nàng ta vốn dĩ chỉ tưởng tượng vậy thôi, nào ngờ bi kịch đã xảy ra thật!
Chân phải của nàng cứ như thế bị chó con trực tiếp cắn đứt!
Hơn nữa nó còn thể hiện thái độ ghét bỏ cẳng chân của nàng, khinh miệt xì một tiếng, hất cẳng chân từ trên đài xuống dưới đài, ngay lập tức thu được từng đợt tiếng thét chói tai vọng lên.
Đầu óc Tô Thanh lúc này vô cùng hỗn loạn, nàng không biết chính mình nên làm cái gì, nên làm như thế nào, nên hận ai và nên oán ai.
Đau đớn đã chiếm trọn tâm trí và lực chú ý của nàng.
Nhưng thấy nàng ngây ngốc như vậy, Tiểu Thần Long cần mẫn không hề dừng lại, hết sức siêng năng mà cắn đứt chân nàng.
Mắt thấy Tiểu Thần Long thả ra một ngụm long tức nữa hướng đến chân trái của nàng, Tô Thanh quả thực bị dọa đến mức mất hết can đảm.
“Bang!” Một thanh âm vang lên, sau đó tiếp tục “Vèo" một tiếng, Tô Thanh nhanh chóng loại bỏ lớp băng bao bọc quanh người, chạy vội về phía trước.
Vì vậy, một ngụm long tức thuộc tính băng này... xem như lãng phí mất rồi.
Tiểu Thần Long lập tức nhảy lên đầu Tích Dịch Long, chỉ huy: “Ngao ngao ngao.” Mau đuổi theo, mau đuổi theo!
Tích Dịch Long hiểu ý, xoè móng vuốt nhanh chóng đuổi theo.
Vì thế, một hình ảnh quỷ dị xuất hiện.
Tô Thanh bị cắn đứt một chân chạy phía trước, còn Tiểu Thần Long ngồi trên đầu Tích Dịch Long không ngừng truy đuổi theo phía sau.
Đầu óc Tô Thanh xưa nay chưa bao giờ thanh tỉnh như bây giờ.
Không, không được, không thể cứ như vậy mà chết được.
Tuyệt đối không được!
Phải làm sao bây giờ?
Đôi mắt Tô Thanh không ngừng phát ra tín hiệu cầu cứu. Nàng quét mắt nhìn phía dưới đài, nơi sư thúc và các sư huynh nàng đang ngồi, bọn họ nhất định sẽ cứu nàng!
Bởi vì bản năng sống còn thôi thúc nàng, Tô Thanh không chút nghĩ ngợi, liền trực tiếp chạy như bay xuống dưới đài.
Tô Thanh vậy mà lại chạy xuống dưới đài? Đây là thể loại tiết mục gì?
Mọi ánh mắt của mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm Tô Thanh, nhất thời, tâm tình tất cả mọi người đều sôi trào!
Làm gì có trận quyết chiến sinh tử nào mà lại có đạo lý bỏ chạy xuống dưới đài? Thế mà gọi là quyết chiến sinh tử sao? Phải biết rằng, không chiến mà chạy sẽ được lên bảng danh sách treo thưởng của cả đại lục.
Nhưng Tô Thanh mặc kệ, mãi đến giờ phút này nàng mới biết được, tất cả mọi thứ so ra đều không quan trọng bằng mạng sống. Chỉ cần thanh sơn còn, không sợ không có củi đốt. Thù lớn chưa báo, nàng không thể chết được.
Ngay lúc thân mình Tô Thanh chỉ còn cách dưới đài khoảng một bước nữa, bỗng nhiên, Tô Thanh cảm giác được có chút gì đó không thích hợp.
Bỗng nhiên, trên đầu Tô Thanh xuất hiện một bóng ma thật lớn.
Thực ra Đại Hư Không Chưởng Ấn này cũng không lớn, nhưng tốc độ cực kỳ nhanh, trực tiếp đánh xuống đầu Tô Thanh.
“Phanh!” Một âm thanh lớn vang lên.
Đại Hư Không Chưởng Ấn ổn định vững vàng rơi xuống đầu Tô Thanh, đánh nàng đến đầu váng mắt hoa, đôi mắt xoay mòng mòng như nhang muỗi.
“Tô Lạc, dừng tay! Cho dù thế nào thì đó cũng là tỷ tỷ của ngươi, đây vĩnh viễn là sự thật không thể thay đổi được. Ngươi đây là đang giết hại tỷ tỷ ruột thịt của mình?”
Tô Tĩnh Vũ rốt cuộc không nhịn được nữa, liền đứng lên hướng Tô Lạc hét lớn.
Tô Khê cũng không cam lòng, trực tiếp mắng Tô Lạc: “Ngươi sao lại có thể như vậy! Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn giết Nhị tỷ sao? Tô Lạc, ngươi thật sự quá ngoan độc, chẳng lẽ tim ngươi màu đen sao?”
Xung quanh tức khắc một mảnh yên tĩnh.
Đây là chuyện nhà Tô phủ, bọn họ chỉ cần đứng xem náo nhiệt, không cần phải nhúng tay vào.
Đối mặt với lời chỉ trích của hai huynh muội, Tô Lạc chỉ khoanh tay trước ngực, lãnh đạm mà chỉ lên đài, hỏi: “Đây là nơi nào?”