Có lẽ là vì đã uống linh tuyền trong không gian, Tô Lạc cảm thấy cả người mình đều uyển chuyển nhẹ nhàng hẳn lên, quả thực là thân nhẹ như yến, tốc độ so với lúc trước nhanh hơn rất nhiều.
Hơn nữa lúc trước nàng bị chấn động đến miệng phun máu tươi, vốn đã kiệt sức, nhưng chỉ uống một ngụm linh tuyền đã chữa được hết toàn bộ bệnh.
Chạy chạy chạy.
Tô Lạc chạy đến một chỗ khác, dọc theo vách núi bắt lấy dây leo nhảy sang một vách núi khác.
Thần Long ở phía sau nàng đuổi theo không bỏ.
Nó phun một hơi lửa ra, nửa bên vách đá lập tức sụp xuống dưới, vô số đá lăn đập trúng Tô Lạc.
Tô Lạc giống như giao long linh hoạt, trái bay phải nhảy, không ngừng né tránh.
Khi bị truy đổi nguy hiểm vô cùng, Tô Lạc bỗng nhiên linh quang chợt lóe, nàng hung hăng đánh đầu mình.
Không gian của nàng đã mở ra, máu của Tiểu Manh Long đối với nàng đã vô dụng, nàng có thể trả bé ngốc kia về mà, nàng sao lại ngu như vậy chứ? Thế nhưng chưa hề nghĩ tới.
Tô Lạc tưởng tượng rất hay, nhưng hiện thực lại rất chênh lệch.
Lúc trước, khi nàng chạy ra, Tiểu Manh Long bị nàng ném ở trong không gian, lúc này Tô Lạc có thể rõ ràng nhìn thấy Tiểu Manh Long đang chu cái mông nhỏ xíu, cả người nằm bên linh tuyền, ào ạt uống nước, mà nước trong linh tuyền đang lấy tốc độ mà người thường có thể nhìn thấy dần vơi mất.
Tô Lạc trong lòng thầm than tiếc!
Nàng vội vàng gọi Tiểu Manh Long: “Tiểu Manh manh, ngoan nào, ngoan nào, ra ngoài nhanh nào.”
“…” Tiểu Manh Long tiếp tục uống nước.
“Chủ nhân của ngươi sắp bị mẹ ngươi ăn mất rồi kìa! Còn không mau chui ra đây!” Tô Lạc vừa tránh trái tránh phải vừa gọi bé rồng ngốc.
“…” Hai cái móng vuốt nhỏ của Tiểu Manh Long nắm chặt bùn đất bên cạnh linh tuyền, tiếp tục cúi đầu uống nước.
Trên trán Tô Lạc nổi lên ba đường gân xanh.
Bé con không biết nghe lời này, chờ nàng tránh được một kiếp này, xem nàng đánh mông nó như thế nào.
Dọc theo đường đi, Tô Lạc bị Thần Long đuổi theo đến mức không phân biệt được phương hướng, chạy khắp nơi tán loạn, cuối cùng ngay cả chính nàng cũng không biết mình đã chạy đi đâu.
Bỗng nhiên, Tô Lạc cảm giác được phía trước có người, hơn nữa vẫn là người mà nàng biết.
Chỉ thấy đáy mắt Tô Lạc hiện lên một tia giảo hoạt tà ác, tiếp theo, nàng không hề có chút áy náy nào mà đem Thần Long dẫn về hướng đó.
Họa thủy đông dẫn, chiêu này Tô Lạc dùng thuần thục vô cùng.
Thực mau, Tô Lạc liền thấy được một tiểu đội năm người.
Đội ngũ này không phải ai khác mà chính là đội ngũ của bọn người Liễu Nhược Hoa.
Liễu Nhược Hoa quay đầu lại thấy người Tô Lạc toàn là máu, đương nhiên vô cùng thích thú.
Nàng đánh giá Tô Lạc từ trên xuống dưới, cuối cùng vui vẻ mà cười rộ lên: “Tô Lạc, thế nào lại là ngươi? Vừa mới tách ra bao lâu, ngươi đã chật vật như vậy?”
Tô Lạc không chút để ý mà nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói một câu: “Ngươi thì không chật vật sao?”
Lúc này váy áo của Liễu Nhược Hoa cũng dơ bẩn mà rách nát, trên mặt bị nhánh cây quát ra mấy vết thương, vết máu loang lổ, thoạt nhìn cũng rất chật vật.
Vết thương trên mặt nàng hẳn là do bị gió lốc gây nên.
Lưu Duy Minh liếc mắt nhìn Tô Lạc một cái, trong mắt hiện lên thần sắc phức tạp, hắn cười đến thực nhiệt tình: “Tô cô nương? Tấn Vương điện hạ sao lại không đi cùng ngươi?”
Tô Lạc chậm rãi thở dài: “Tấn Vương điện hạ có việc rời đi, nhưng hắn rất nhanh sẽ trở về, các ngươi có việc muốn tìm hắn?”
Lúc này, Liễu Nhược Hoa lại cười ha ha, cười đến điên cuồng mà trào phúng, nàng chỉ vào Tô Lạc, vừa cười vừa nói: “Ngươi đừng có mà tự thiếp vàng trên mặt mình! Cho rằng bọn ta không biết sao? Tấn Vương điện hạ đã sớm đuổi theo Dao Trì tiên tử đi rồi, bỏ ngươi lại, ngươi đến bây giờ còn không rõ sao? Ngươi chỉ là một món đồ chơi của Tấn Vương điện hạ mà thôi! Là quân cờ lúc nào cũng có thể vứt bỏ!”