Cầm Ninh biết Liễu Nhược Hoa lúc trước đi cùng Tô Lạc, hỏi một chút thì biết Tô Lạc quả nhiên mạng lớn, thế mà lại tránh được tràng gió lốc kia!
Cầm Ninh cười giả tạo, xem ra, thời khắc các nàng vì thiếu cung chủ lập công đã tới.
Vì thế, theo hướng dẫn của Liễu Nhược Hoa, Cầm Ninh đi theo tuyến đường mà Tô Lạc chạy trốn đuổi theo nàng.
Tô Lạc còn không biết Cầm Ninh đang dẫn người đuổi giết nàng, giờ phút này nàng đang nướng mấy con ma thú săn được trên đống lửa.
Chỉ trong một buổi chiều, nàng không ngừng bị đuổi giết, không ngừng chạy, thể lực tiêu hao rất nhiều, cho nên nàng trước hết phải ăn cho đầy bụng, bởi vì đây là sơn mạch Lạc Nhật, ai cũng không biết bữa ăn no tiếp theo là khi nào.
Lần này tiến vào sơn mạch Lạc Nhật khiến Tô Lạc hiểu rõ, trên thế giới này, chỉ có thực lực là quan trọng nhất, cho nên, nàng rất muốn tìm một địa phương an tĩnh để bắt đầu tu luyện.
Nhìn hai hệ nguyên tố hỏa mộc quang quẩn trong cơ thể mình, Tô Lạc gặm một cái trứng ma thú, trong lòng vui vẻ vô cùng, nàng tính toán sau khi rời khỏi đây sẽ tìm chút hướng dẫn cơ bản của hai hệ này để tu luyện.
Bỗng nhiên, bàn tay đang cầm trứng ma thú của Tô Lạc khựng lại, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt ập vào lòng.
Kiếp trước làm sát thủ cả đời, Tô Lạc mẫn cảm nhất với loại sát khí này.
Cũng tuyệt đối sẽ không nhận nhầm!
Đây không phải là sát khí của ma thú, mà là người!
Tô Lạc nhìn mấy quả trứng khác còn đang nướng, không cần suy nghĩ trực tiếp túm lấy ném vào trong không gian, bản thân chui vào trong rừng cây, chạy nhanh bỏ trốn.
Tô Lạc ước chừng đi hai canh giờ, cuối cùng, nàng tránh ở bên dưới một vách đá.
Lúc này, sắc trời đã dần tối, ánh trăng mông lung.
Tô Lạc điều tiết hô hấp đến mức thấp nhất, trái tim đập nhanh cũng thả chậm lại, cả người giấu ở trong bóng đêm, tựa hồ cùng đêm tối hòa hợp thành một.
Nếu không phải là cao thủ, rất khó phân biệt được.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên từ xa bay đến một thiếu nữ trẻ tuổi, chỉ thấy nàng mặc áo trắng như tuyết, khuôn mặt thanh thuần, váy dài màu xanh ngọc, trên người đều có một cổ khí chất thoát tục siêu phàm.
Tô Lạc nhận ra nàng, nàng chính là một thị nữ bên cạnh Dao Trì tiên tử.
Tô Lạc trí nhớ luôn rất tốt, phàm là người mà nàng đã gặp qua, dù có cách mấy năm, nàng vẫn là có thể liếc mắt một cái là sẽ nhận ra được, huống chi là người mới nhìn thấy nửa ngày trước.
“Tô Lạc, ta biết ngươi ở nơi đó, xuất hiện đi, không cần trốn.” Âm thanh của vị cô nương tênThúy Vũ này nghe thật lạnh, trong bóng đêm cho người ta một loại cảm giác âm trầm kinh khủng.
Tô Lạc trong lòng cười lạnh. Nếu biết nàng đang ở đâu, cần gì phải tìm xung quanh như thế.
Gọi như vậy là biết nàng đang ở nơi nào?
Thật sự xem nàng là một nha đầu vô dụng mới trải sự đời không biết gì?
Chẳng qua Tô Lạc trong lòng thấy kỳ quái, vị thị nữ này vì cái gì lại tìm đến nàng? Hơn nữa nàng còn có sát ý?
Chẳng lẽ…
Tô Lạc nghĩ tới một loại khả năng.
Một nữ nhân băng thanh ngọc khiết, tựa hồ không nhiễm bụi bặm thế tục như vậy thế mà cũng phái thủ hạ tới giết nàng? Tuy rằng không hợp lý, nhưng cũng không phải không có khả năng.
Conan nói rất đúng, loại trừ mọi thứ không có khả năng, thứ còn lại dù không đáng tin đến đâu đều có khả năng hết.
Xem ra Dao Trì tiên tử cũng chỉ như thế mà thôi!
Còn tưởng rằng nàng khí chất cao khiết thế nào, siêu phàm thoát tục thế nào, không dính khói lửa phàm tục thế nào, thì ra cũng chỉ là một nữ nhân điên cuồng vì nam nhân mà thôi.
Tô Lạc cười lạnh trong lòng.
Nàng hiện tại cần phải bắt lấy nha đầu để xác minh suy đoán của mình, xác địch kẻ thù của mình rốt cuộc là ai.
Tô Lạc trước nay đều không phải loại người thích ngồi chờ chết, người khác muốn giết nàng, liền phải trả giá sinh mệnh làm đại giới!
Tô Lạc vẫn không nhúc nhích mà ẩn núp ở dưới vách đá.
Chờ đợi Thúy Vũ tới gần.