Dịch: Phi Yên
Trì Quân Ngự tỏ vẻ cực kỳ vô tội, giống như một đứa trẻ đang phải chịu ấm ức, hắn nhẹ nhàng nói với Bạch Vân Tịch: “Bạch tiểu thư nặng lời rồi, bản vương chỉ đang nói ra lời từ chối của mình thôi, không hề có ý giỡn mặt với tiểu thư, nếu như những lời bản vương nói có làm tổn thương tiểu thư vậy thì bản vương chỉ đành nói lời xin lỗi.”
Đột nhiên ý cười trên mặt Bạch Vân Tịch càng trở nên rõ ràng, cô nhón chân tiến sát đến chỗ Trì Quân Ngự, nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ: “Trì Quân Ngự, lên trời xuống đất, chúng ta cứ chờ… mà… xem…”
Dứt lời bèn quay người đi xuống cầu thang.
Lúc đi đến bậc cầu thang cuối cùng, Bạch Vân Tịch như sực nhớ ra điều gì đó, cô quay người lại rồi nghiêng đầu cười với Trì Quân Ngự vẫn đang đứng yên tại chỗ: “À đúng rồi, chẳng phải vương gia vẫn nuối tiếc rằng không có người làm mai cho chuyện của hai chúng ta hay sao?
Đúng lúc bản tiểu thư nghĩ đến một người cực kỳ phù hợp, vương gia chờ xem sao nhé.”
Những người đang hóng chuyện thấy Bạch Vân Tịch đi xuống thì lũ lượt tránh sang hai bên để nhường đường cho cô.
Lúc đi đến chỗ Mị Cơ, Bạch Vân Tịch gật đầu: “Hôm nay nể mặt Mị nương đã ra tay trợ giúp, tâm trạng của bản tiểu thư rất tốt nên sẽ không làm quán Tùng Trúc của ngươi nhuốm máu nữa, đây là lòng nhân từ của bản tiểu thư, rõ chưa?”
Mị Cơ cúi người hành lễ với Bạch Vân Tịch: “Mị nương cảm ơn Bạch tiểu thư đã giơ cao đánh
khẽ, vậy Bạch tiểu thư đi thong thả, Mị nương không tiễn tiểu thư nữa.”
Nhìn bóng dáng của Bạch Vân Tịch dần dần biến mất, Mị Cơ ngẩng đầu nhìn lên tầng hai.
Trì Quân Ngự nở một nụ cười khó hiểu, cũng nhìn theo bóng dáng đang rời đi của Bạch Vân Tịch, ý cười càng thêm rõ ràng.
Mị Cơ vỗ tay: “Được rồi, các cô gái, nên làm gì thì làm đi, đừng để các vị khách quý cảm thấy quán Tùng Trúc của chúng ta tiếp đón không được chu đáo, giải tán hết đi.”
Sảnh chính đang im ắng lại bắt đầu vang lên tiếng ồn ào.
Thật ra thanh lâu cũng không kinh khủng giống như lời đồn, tuy rằng phần lớn đàn ông đến đây để tìm hoan lạc nhưng cũng có những ngoại lệ khác. Các cô gái trong thanh lâu có người bán thân nhưng cũng có người chỉ bán nghệ, trong số họ, nếu không có một sở trường nào đó thì cũng sẽ có chút tài hoa, ngoại trừ việc khiến cho đàn ông vui vẻ thì bọn họ cũng biết làm thơ viết phú như những người có học khác, mà phần lớn các cô gái ở đây đều có gia cảnh đáng thương.
Mị Cơ lên tầng đi đến trước mặt Trì Quân Ngự và Chử Liệt, cô ta hơi cúi người, vẻ mặt ngại ngùng xin lỗi: “Vương gia, thật sự hôm nay Mị nương không còn cách nào khác, mong vương gia đừng để bụng. Để thể hiện thành ý xin lỗi của quán Tùng Trúc ta, mọi chi phí hôm nay của vương gia đều tính sang cho Mị nương, vương gia thấy có được không?”
Chử Liệt hừ lạnh trước lời nói của Mị Cơ: “Không còn cách nào khác ư? Ra tay giúp đỡ Bạch Vân Tịch cũng là không còn cách nào khác à? Mị nương nói thế cũng khiên cưỡng quá rồi đấy.”
Mị Cơ thấy Chử Liệt không vui thì vừa cười vừa sáp lại gần: “Ôi chao, Chử gia, ngài đang muốn trách tội Mị nương hay sao vậy? Nếu hôm nay Mị nương không ra tay thì kiếm đó của ngài đã đâm vào người Bạch tiểu thư rồi. Hơn nữa, Bạch tiểu thư cũng là con gái duy nhất của Bạch đại tướng quân, nếu cô ấy có xảy ra mệnh hệ gì ở quán Tùng Trúc này chẳng phải Mị nương có một trăm cái mạng cũng không đền nổi hay sao. Lại thêm, nếu Chử gia giết Bạch tiểu thư thì sẽ trở thành kẻ thù của phủ tướng quân đấy, ngài có đấu lại bọn họ được không?”