"Ta không sao." Dạ Huyền điềm nhiên lau vết máu còn sót trên khoé miệng rồi nói tiếp:
"Ngươi hãy nhớ kỹ lời ta nói, nếu muốn an ổn mà sống thì hãy về Tạp gia. Ở Sa lý tộc này không yên bình như bề ngoài đâu."
Lâm Khinh cúi đầu không đáp, một lúc sau mới ngẩng lên, dùng giọng điệu do dự mà hỏi:
"Chuyện đó... chuyện ta nghe được là thật à?"
Lại quay về dáng vẻ bất cần ban đầu, mắt phượng khép hờ, môi cong lên, hắn ta hờ hững nói:
"Chuyện đó là chuyện gì?"
Lâm Khinh ghét nhất dáng vẻ này của hắn, cứ tỏ ra nguy hiểm làm gì. Y cau mày nói:
"Ngươi còn bao nhiêu thời gian nữa?"
Dạ Huyền nhún vai, lắc đầu:
"Chắc chỉ còn hơn một năm nữa, đợt trước ta đã thử dung hợp huyền âm chi khí nhưng mà đã thất bại, cho nên đành chấp nhận số phận thôi."
Hắn nói bâng quơ với giọng điệu hờ hững, cứ như không coi sinh tử ra gì.
Lâm Khinh thấy hơi đau đớn trong lồng ngực, không phải là thương hại hắn, mà là có chút bực bội.
Phải, bực bội vì Dạ Huyền.
Người mà đến sinh tử của bản thân còn không coi trọng tại sao y phải ở đây lo lắng hộ chứ?
Nhưng mà tâm địa thiếu niên thiện lương, làm sao có thể phớt lờ được. Cuối cùng y vẫn dò hỏi:
"Còn cách nào thay đổi được việc này không?"
Dạ Huyền cười thật tươi và nói:
"Đừng lo lắng cho ta quá vậy. Ngươi chuẩn bị vào Vấn thiên tháp rồi đúng không?"
Biết hắn đánh trống lảng, Lâm Khinh chẳng còn cách nào khác đành trả lời:
"Đúng vậy, còn hai chục ngày nữa!"
"Vào đó cũng tốt. Vấn thiên tháp mở ra trong một năm. Càng lên cao càng có ích lợi, ngày xưa ta từng lên một đại cảnh giới ở trong đó."
Lâm Khinh ngạc nhiên: "Một đại cảnh giới? Ngươi leo được đến tầng mấy?"
"Tầng sáu, ở Ma Linh giới chỉ duy nhất bốn mươi người đã từng leo lên tầng bảy, còn tầng tám mới chỉ nghe qua, chưa ai lên được đó bao giờ."
"Trong đó có những gì?"
"Ngươi vào rồi biết, nhưng một tầng ngươi duy trì càng lâu thì ích lợi càng lớn."
"Ta hiểu rồi."
Dạ Huyền nhìn Lâm Khinh thật sâu rồi nói:
"Ta khuyên ngươi hãy an phận thôi. Ma linh giới này bé lắm, nhất cử nhất động của ngươi không thoát khỏi mắt người khác. Ta che chở cho ngươi được lần này thôi, sau này ta đi rồi thì cẩn thận mà sống!"
Lâm Khinh hiểu rõ hắn đang nói gì, có lẽ chuyện ở Tụ bảo phường đã rơi vào tai hắn, y không phản đối mà khẽ nói:
"Cảm ơn ngươi."
Bầu không khí lúc này cực kỳ ngột ngạt, Lâm Khinh thật sự ghét cái cảm giác này.
Hắn bảo còn một năm.
Một năm sau y mới ra khỏi Vấn thiên tháp.
Lẽ nào đây là lần cuối cùng gặp nhau?
Cái cảm giác sinh ly tử biệt này thật khó chịu. Dù mới biết Dạ Huyền không lâu nhưng mà Lâm Khinh đã coi hắn là bằng hữu. Tuy rằng hai người thân phận khác biệt nhưng người này chưa từng đối xử với y như tôi tớ, trái lại khá giống tri kỷ.
Dạ Huyền nhìn qua mệt mỏi vô cùng, khí sắc cực kém, đuôi mắt ẩn ẩn thấy nếp nhăn, hắn im lặng một lát rồi xua tay ra hiệu Lâm Khinh ra ngoài.
Trên đường về Lâm Khinh cứ ngơ ngẩn, mãi đến khi bước chân vô thức đi tới nhà của Lam Túc thì mới nhớ ra mình nhầm lẫn.
Vốn định về, nhưng chân Lâm Khinh cứ không tự chủ được mà bước về phía trước.
Đẩy cửa đi vào. Cả căn nhà trống rỗng không có một bóng người, cửa cũng không thèm để kết giới, là Lam Túc đi vội vàng hay hắn không có ý định quay lại đây?
Hắn đang ở đâu?
Hốt hoảng đi về nhà mình, Lâm Khinh không còn tâm trạng tu luyện gì nữa, cuối cùng chỉ đi dạo chơi suốt mấy ngày còn lại.
Hai mươi ngày trôi qua nhanh chóng, Vấn thiên tháp cuối cùng cũng mở ra.
Mang theo tâm trạng không yên, Lâm Khinh vẫn sửa soạn cho mình thật kỹ lưỡng. Ngày hôm nay y chọn một bộ y phục dạ hành đen tuyền gọn gàng, tóc vấn lên cao, gương mặt của Tạp Phỉ không quá xuất sắc nhưng được khí chất của y bù đắp, thành ra nhìn cũng có chút dáng vẻ của anh hùng tuấn kiệt.
Trên đường đi đến Vấn thiên tháp, người đông đúc hơn hẳn thường ngày, ma tu ăn mặc theo đủ mọi phong cách. Nhiều nữ nhân mặc quần bó sát hở cả đôi chân dài trắng nõn.
Công nhận ma tu phóng khoáng hơn Nhật Nguyệt đại lục.
Các cặp tình lữ công khai ân ái ngay tại chốn đông người, nam nhân và nam nhân ôm ấp cũng không ít.
Mà Lâm Khinh để ý, tuổi thọ của nhân loại nơi Tu chân giới này rất dài, bọn họ không coi vấn đề hậu đại là quan trọng nhất.
Trong thế giới này, nam nhân yêu nam nhân hay nam nhân yêu nữ nhân đều là chuyện rất bình thường.
Vấn Thiên tháp ngày hôm nay quang mang toả ra càng rực rỡ, ma khí trong tháp cuồn cuộn phun ra làm bầu trời cũng âm u hơn hẳn mọi ngày. Lâm Khinh chăm chú quan sát nền đất dưới chân. Không rõ Lý Hạo Dương bị phong ấn ở đâu?
Dưới chân tháp tập trung rất nhiều người chia làm bốn phe. Sa Lý tộc, Sa Linh tộc, Phi Đằng tộc, Hắc Lang tộc.
Người đứng đầu của bốn tộc hiển nhiên cũng ở đây.
Dạ Huyền đang đứng nói chuyện với một mỹ nữ cao ráo, Sa Linh tộc thì không thấy rõ người cầm đầu.
Tộc trưởng Phi đằng tộc là một lão nhân có gương mặt xanh xao, mái tóc như rễ cây, có tu vi Toái Hư kỳ hậu kỳ.
Thật không ngờ tộc trưởng của một tộc lớn mà tu vi cũng chỉ nhỉnh hơn Dạ Huyền một chút.
Tộc trưởng của Hắc lang tộc là một mãnh nam lực lưỡng, đầu búi cao gọn gàng, làn da ngăm đen, đôi mắt diều hâu sắc bén, nhìn qua thập phần hung ác.
Lâm Khinh cúi thấp đầu, thật tự nhiên đi về phía Dạ Huyền.
Dạ Huyền nhìn thấy Lâm Khinh cũng ngừng nói chuyện với nữ nhân kia, nhìn về phía y. Nữ nhân đưa mắt nhìn theo, cuối cùng thì thầm gì đó vào tai hắn rồi trở về tộc của mình.
Trước khi đi còn nháy mắt với Lâm Khinh một cái.
Không thể nói ma tu xấu xí, thậm chí bọn họ còn tuấn nam mỹ nữ nhiều như mây, điển hình là nữ nhân này, làn da bánh mật khoẻ mạnh, gương mặt sắc sảo, tu vi Hợp thể kỳ cao giai không hề tầm thường.
"Sao. Ngươi thích nàng à?"
Lâm Khinh cho hắn một cái nhìn khinh bỉ, lười đáp lời.
Dạ Huyền thì vẫn mặt nóng dán mông lạnh mà ba hoa: "Thiếu tộc trưởng của Sa Linh tộc - Sa Nguyệt. Tu vi trác tuyệt, tuổi đời non nớt, rất thích hợp thú làm đạo lữ."
"Ngươi thích thì đi mà thú."
Dạ Huyền lắc đầu, chỉ tay về một hướng:
"Không. Ta không thích nàng, ta thích những người như Lý Bất Phàm cơ."
Lâm Khinh nhìn sang phía tay hắn chỉ, biểu cảm trên gương mặt gần như nứt vỡ.
Người kia không phải gã mãnh nam có bộ mặt hung thần ác sát tộc trưởng của Hắc Lang tộc à?
Sở thích của người này thật là không còn gì để nói.
Lần này Tạp gia còn chưa thấy đến, Lâm Khinh nhìn một lượt mà chưa thấy ai. Ngay lúc này, bỗng trên trời mây đen vần vũ, cuồng phong nổi lên, tiếng động rầm rì cực lớn xuất hiện tại phương trời xa.
Là một pháp bảo phi hành cực lớn hình chiếc thuyền, khí thế giống như giễu võ gương oai mà đến, chẳng mấy chốc đã tới nơi.
Từ trên thuyền lần lượt nhảy xuống từng người ăn mặc theo một thể loại, có vẻ đây chính là các môn đồ.
Người cuối cùng nhảy xuống là một thanh niêm trẻ trung, gương mặt không có gì nổi bật, thuộc dạng nhìn một lần là quên ngay.
Gã vẫy tay một cái, phi hành pháp bảo biến thành nhỏ rồi rơi vào trong lòng bàn tay.
Người này tu vi sâu không lường được, Lâm Khinh không thể nhận ra.
Dạ Huyền nói:
"Đó chính là giáo chủ Thánh Y giáo - Túc Phi. Ngươi chớ có dây vào gã, gã là một người cực kỳ nhỏ mọn và thù dai."
Lâm Khinh chưa kịp nói gì thì hai chiếc phi hành pháp bảo nữa lại song song mà đến, khí thế cái sau còn hơn cái trước.
Dạ Huyền vẫn đứng bên cạnh làm thuyết khách:
Bên phải, Giáo chủ Minh Thiên giáo - Lệ Đằng. Bên trái là Giáo chủ Phi Linh giáo - Cẩn Vệ Hồng. Trong hai người này thì ngươi cần tránh xa nữ nhân Lệ Đằng kia ra. Nàng ta chính là một con rắn độc, không thể trêu.
Người của hai giáo lần lượt nhảy xuống, cuối cùng tụ tập hết lại một chỗ. Kể cả người cha hờ Tạp Khắc cũng đứng kia.
Vấn Thiên tháp càng lúc càng đông.
Lâm Khinh đang tính đến bái kiến phụ thân thì có một bóng dáng quen thuộc đứng giữa đám người Phi Linh giáo hớn hở hét lên:
"Tạp Phỉ."