Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay

chương 177: trần ai lạc định -1

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thật ra thứ mà Lâm Khinh cần mua không phải để dành cho y mà chính là một trong những nguyên liệu chính để đúc lại thân thể cho Phương lão. Lâm Khinh nghe Phương lão nói đến thứ này thì cũng khá là hào hứng, bởi vì y cũng đang tìm cách phục chế linh hồn cho sư phụ. Sau khi linh hồn được phục chế thì cũng phải có thân thể chứ.

Nhưng thứ này không xuất hiện ở Tu chân giới mà ngay cả Ma linh giới này cũng khá là hiếm.

Hiếm chứ không hẳn là không có.

Lâm Khinh nghe tiểu nhị nói vậy thì khá yên tâm. Có vẻ như cửa tiệm này đang sẵn vật ấy.

Tiểu nhị dẫn Lâm Khinh lên thẳng tầng hai, trên này không có nhiều khách như tầng một, chỉ có vài người đang nghiên cứu ngọc giản và tài liệu. Lâm Khinh liếc qua liền chú ý đến một thanh niên cao to vạm vỡ đứng đằng kia, hình như gã đang quát nạt gì tên nô bộc đứng bên cạnh.

Lâm Khinh không có sở thích xen vào chuyện người khác, chậm rãi khoanh tay chờ quản sự tới.

"Vị công tử này. Cho lão phu hỏi công tử cần Thất diệp hồng hoa có phải không?"

Vị quản sự vừa đến nơi đã hỏi thẳng, Lâm Khinh cũng không che đậy mà gật đầu. "Đúng!"

"Nơi chúng ta đúng là có Thất diệp hồng hoa nhưng mà thứ này không phải cứ có Sinh tử cao hay Ma thạch là đổi được. Nếu công tử nguyện ý mua thì cũng phải bỏ ra thứ tương đương, công tử thấy thế nào?"

Lâm Khinh hơi nheo mắt. Thứ tương đương là thứ gì?

"Ngươi cứ mang đồ ra đây đã, ta phải kiểm tra Thất diệp hồng hoa của các ngươi có đúng tiêu chuẩn không!"

Quản sự nhìn một thân y phục của Lâm Khinh không tầm thường, không dám chậm chễ mà phẩy tay, một cái hộp ngọc đột nhiên xuất hiện lơ lửng trong không gian.

Lâm Khinh chăm chú nhìn vào chiếc đó, không để ý đến bên kia tên thanh niên vạm vỡ cũng đang nhìn về phía này.

Lúc chiếc hộp được mở ra, quang mang hồng sắc bắn ra tứ phía, một mùi hương thanh nhã từ trong bay ra, ở giữa hộp ngọc đặt một bông hoa màu hồng yêu diễm, bên dưới là bảy cái lá chụm vào nhau nâng đỡ bông hoa.

Phương chu nhanh chóng truyền âm tới.

"Đúng là Thất diệp hồng hoa. Lại là hàng cực phẩm, bao nhiêu ngươi cũng phải mua về cho ta."

"Thúc nói thì hay lắm nhỉ? Con làm gì có tiền." Lâm Khinh mặt không đổi sắc đáp lại, có lý gì đi mua đồ giúp người khác còn phải trả tiền chứ.

"Ngươi mua đi. Nếu giúp ta lúc này, về sau khi luyện chế thân thể ta sẽ luyện luôn giúp sư phụ ngươi một cái. Phương pháp bồi dưỡng linh hồn nữa, cái này ta cũng biết!"

Lâm Khinh nhếch mép cười, không ngờ Phương Chu dễ lừa vậy, y nhanh chóng đáp.

"Thành giao."

Thất diệp hồng hoa vừa ra, cả tầng hai đều sáng rực một màu, ai nấy đều kinh diễm, sau khi quản sự đóng hộp ngọc lại, Lâm Khinh liền hỏi.

"Cái này các ngươi bán thế nào?"

"Dùng đồ ngang bằng đến đổi."

Lâm Khinh cau mày, chưa kịp đáp thì phía bên kia giọng nói oang oang đã vang lên.

"Thứ này đẹp. Bổn thiếu gia ta muốn."

Cả quản sự và Lâm Khinh đều quay sang, người nói là tên thanh niên cao to vạm vỡ kia, hắn nhếch mép cười rồi từ từ tiến lại, tên nô bộc khúm núm đi đằng sau.

Tên này là ác bá có tiếng của Thiên thánh giáo này, nghe đâu là con trai của một vị đường chủ mới thăng chức. Tu vi khá cao nhưng mà tính tình thì khó ưa, ỷ mạnh hiếp yếu, rất nhiều người ngứa mắt mà không dám đụng vào.

Quản sự nhìn Lâm Khinh rồi lại nhìn tên thanh niên, gương mặt tái mét. Lão không biết hậu trường của Lâm Khinh nhưng lại biết rõ người trước mắt kia không thể đụng vào.

"Hai vị công tử. Thất diệp hồng hoa chỉ có một bông. Hay là hai vị nhường nhau một chút..."

Gã ta nhanh chóng ngắt lời:

"Sao ta phải nhường. Thứ này ta đã định rồi. Hồng hoa. Vừa lúc ta đang theo đuổi Như Hoa, mang thứ này tặng cho nàng là vừa đẹp."

Lâm Khinh nhìn tên thanh niên vạm vỡ với tu vi Ma anh kỳ trung giai mà cực kỳ hoài nghi. Liệu tên này có đắp tài vật mà lớn hay không chứ đầu óc hơi không đủ dùng.

Thất diệp hồng hoa là linh thảo cực độc, nó bắt buộc phải dùng kèm với các nguyên liệu khác thì mới có hiệu quả. Hàng này còn tính đem thứ này mang tặng là muốn giết người à?

Quản sự đang tính lên tiếng thì Lâm Khinh đã lấy ra một cái bình cực lớn cao tầm ba tấc.

"Ta đổi bằng thứ này."

Chiếc bình ngọc nhìn qua đã không tầm thường. Quản sự vội vàng mở ra nhìn vào bên trong, bất chợt mũi ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ, cả người lão run lên, vội vàng đổ một chút ra tay nếm thử.

"Vân chi lộ, lại còn một bình đầy."

Lúc này trên tầng hai có bao nhiêu người đều đổ dồn lại đây xem kịch vui, nghe thấy tên Vân chi lộ thì cũng ngạc nhiên không kém.

Lâm Khinh bất đắc dĩ mới lấy nước trong không gian ra, thứ này có tác dụng cho cả ma tu và tu sĩ, chủ yếu để thanh lọc chất thải tồn đọng trong cơ thể.

"Thứ này đủ để đổi chưa?"

Quản sự vội vàng nói:

"Đủ. Tuyệt đối đủ."

Tên thanh niên nhìn thấy tình hình này thì giận dữ, không ngờ lại có người chẳng để gã vào mắt. Gã vỗ tay vào nhẫn, một mặt gương nhỏ bằng lòng bàn tay hiện ra. Tất cả mọi người kinh sợ hét lên.

"Quỷ thiên kính. Thứ tốt."

Lâm Khinh không biết Quỷ thiên kính là cái gì nhưng nhìn qua cũng biết nó là một món pháp bảo địa cấp cao giai, không ngờ hàng này tuỳ tiện đem ra cũng được thứ tốt thế.

Thanh niên vạm vỡ nở nụ cười lạnh lẽo:

"Thế nào quản sự, thứ này đổi được không?"

Thấy quản sự chần chừ, Lâm Khinh vội cảnh cáo:

"Quản sự, nên nhớ ta là người đến trước."

Quản sự vừa muốn Vân chi lộ, vừa muốn Quỷ thiên kính, nhưng cuối cùng vẫn tiếc nuối nói với thanh niên.

"Lục thiếu gia, hay là thiếu gia nhường cho vị công tử này. Bổn điếm còn rất nhiều thứ có thể đổi."

Thanh niên vạm vỡ tên Lục thiếu đã giận dữ đến cực điểm, mặc tên nô bộc đằng sau kéo lại, gã ngang tàng nói:

"Không được. Ta muốn thứ này. Thằng nhãi con kia từ đâu đến đây mà muốn tranh đồ của ta hả?"

Lâm Khinh nheo mắt. Biểu tình chợt lạnh lẽo:

"Ngươi gọi ta là gì?"

"Thằng nhãi... Ặc!!!"

Bất chợt Lâm Khinh vung tay, từ ngón tay đột nhiên phóng ra năm sợi Hắc phi đằng đầy gai góc. Tên thanh niên chưa kịp nói xong cổ họng đã bị siết chặt, gã cố vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi, miệng đã bắt đầu sùi bọt, mắt trợn trắng.

"Hừ. Đúng là không biết chữ chết viết thế nào!"

Tất cả mọi người đều kinh sợ với một màn này, vô thức lùi ra sau một bước. Tu vi Lâm Khinh cũng chỉ rơi vào Ngưng Nguyên kỳ cao giai vậy mà có thể một chiêu chế trụ Ma Anh kỳ trung giai. Không phải tầm thường!

Vị nô bộc đứng bên vội vàng chạy lên cầu xin.

"Công tử. Xin công tử tha cho thiếu gia nhà ta."

Lâm Khinh cười giễu cợt. Bàn tay vẫy một cái, Thất diệp hồng hoa lập tức vào tay. Y vứt lại cho quản sự bình nước không gian rồi tiện tay cướp luôn mặt gương tên là Quỷ thiên kính.

Tên thanh niên vạm vỡ không cử động nổi nữa, Hắc phi đằng như rút cả sự sống gã đi, chân tay bắt đầu nhũn ra thì Lâm Khinh đột nhiên thu tay lại, gã ngã vật ra đất thở phì phò, tay ôm cổ, mắt còn trợn lên gườm Lâm Khinh.

"Ngươi... ngươi... là ai?"

Lâm Khinh lại cho gã thêm hai bạt tai nữa rồi giơ Quỷ thiên kính lên, lạnh lùng nói:

"Ta là Lâm Khinh, vật này ta lấy làm chiến lợi phẩm, ngươi muốn lấy lại cứ đến lấy, ta ở tổng bộ Thiên thánh giáo chờ. "

Nói xong y nghênh ngang lướt qua cả đám người còn đang há mồm trợn mắt ở đây.

Tổng bộ Thiên thánh giáo? Đây là người nào?

Phải biết là ở đó chỉ có đường chủ mới có phòng riêng thôi. Y là ai mà lại có thể ở đó?

Lâm Khinh dùng xong uy của Thiên thánh giáo thì tâm tình tốt hơn hẳn. Dám bắt y về đây à? Y sẽ quậy tung cái Thiên thánh thành này cho coi.

Một người đang ăn sung mặc sướng ở đây, còn Lam Túc đang rối bù đầu bên kia. Tin tức Lâm Khinh mất tích đã truyền khắp Tu chân giới, còn đại hội tông môn lại sắp đến gần. Hắn muốn tới Ma linh giới cứu Lâm Khinh nhưng biết rõ đây không phải là giải pháp tốt.

Nhất là việc phá giải Huyễn phù thần trận, đây không phải là việc hắn có thể quyết.

Cũng may đúng lúc này thì lão tổ Thiên Huyền tông, cũng chính là nhân vật chính trong cuộc chiến tranh kéo dài hàng vạn năm giữa ma tu và nhân tu đã trở về.

Diệp Mạch nhìn qua thì chỉ tầm hơn hai mươi tuổi, một bộ y quan xanh dương thanh nhã thong thả bước vào địa phận Thiên Huyền tông. Hộ tông đại trận như mất đi tác dụng, bỗng chốc ảm đạm xuống.

Quanh thân Diệp Mạch không hề có ba động linh khí, không ai rõ tu vi của hắn bây giờ là gì. Chỉ là vẻ gai góc tang thương không lẫn vào đâu được. Bên cạnh hắn lúc này là một thiếu niên áo đỏ đẹp đến cực điểm, đôi mắt phượng cong lên, đôi môi yêu diễm đỏ tươi, dáng vẻ yêu nghiệt không chút che lấp.

Lam Túc từ đằng xa lại đón, vừa nhìn thấy thiếu niên này thì giật mình, đồng tử co lại, ánh mở lớn.

Giống. Quá giống.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio