Nhưng chỉ một lát sau Phàn Thiên Dật không còn cười nổi, hộ vệ chạy vào báo cho lão biết, hai con sủng vật nhỏ bé của Lâm công tử xông vào các hàng quán rồi càn quét, từ đồ ăn cho đến pháp bảo, từ linh thảo đến đan dược, tất cả đều vào bụng con yêu thú tròn vo màu trắng.
Phàn Thiên Dật tức đến đấm ngực dậm chân, nhưng lúc này cả chủ cả tớ đều đã ung dung khởi động truyền tống trận, rời khỏi Hải Sa môn.
Mà kỳ thật có tức thì Phàn Thiên Dật cũng chẳng làm được gì. Lão cũng không tự tin đối mặt với một con yêu thú cấp chín, càng không có tự tin đối phó với chủ nhân con yêu thú đó.
Khi truyền tống trận chuẩn bị khởi động, Lam Túc cảm giác như linh khí trong người đang sắp bạo động, hắn biết mình cần phải kiếm một nơi để độ kiếp ngay.
Lúc này bên cạnh chỉ có mỗi Lâm Khinh. May mắn là có tiểu Thất cấp chín có thể giúp đỡ thủ hộ, nhưng mà hắn vẫn không dám chủ quan. Linh cảm mách bảo lần độ kiếp này sẽ có vấn đề.
Cân nhắc một lúc, Lam Túc mới nói với Lâm Khinh.
"Ta có một nơi có thể an toàn độ kiếp, nhưng mà đệ có cam nguyện đi cùng ta không?"
Lâm Khinh quay sang nhìn hắn. Y chưa bao giờ thấy Lam Túc phải do dự điều gì. Đi độ kiếp thôi mà có gì đâu mà phải cam nguyện?
"Đi chứ. Dù sao ta cũng không yên tâm nếu để huynh một mình."
Lam Túc sâu xa nhìn Lâm Khinh, cuối cùng nuốt điều định nói vào bụng.
Vì đi nơi khác nên hai người phải đổi truyền tống trận. Lam Túc vứt ra một túi trữ vật rồi nói với quản sự đứng đó.
"Vậy đi Tử Vong chi địa."
Quản sự hơi ngước mắt lên nhìn hai người trước mặt, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nhận linh thạch rồi mở truyền tống.
Đến tận khi cả hai đi rồi lão mới vội vã giao chỗ này cho người khác rồi phi độn thật nhanh về Hải Sa tông.
"Truyền tống trận đi Tử vong chi địa? Ta biết rồi. Ngươi đi xuống đi."
Phàn Thiên Dật hơi nghi ngờ. Sao vừa rồi bảo về tông môn, giờ lại chạy đến nơi này làm gì?
Thôi. Tư duy của những người như Lam Túc lão cũng không hiểu được. Giờ thu dọn tàn cuộc đã.
Phía bên đại hội tông môn, lúc này tất cả các thế lực lớn tại đại lục đang tập trung tại thung lũng Sơn Khê. Thung lũng này nằm giữa ba ngọn núi lớn, ngay rìa vạn yêu sơn mạch. Đại hội các tông môn lần nào cũng hẹn ước tổ chức ở đây.
Đại hội tông môn hiện tại đã trôi qua một nửa thời gian. Hai nhân vật tai tiếng nhất tu chân giới bây giờ đều vắng mặt. Chuyện Lâm Khinh bị ma tu bắt đi không rõ sống chết là cái dằm trong tim mỗi một tu sĩ. Giờ đây chẳng ai dám nhắc đến hai từ ma tu nữa.
Lam Túc là tông chủ mà lại vắng mặt, Diệp Mạch cũng không có ở tông môn. Dẫn đội năm nay của Thiên Huyền tông chỉ có Tử Hi tiên tử và bốn vị đại trưởng lão. Cả năm người đều có tu vi Độ Kiếp kỳ.
Năm nay đại hội tông môn các đệ tử tương đối mạnh, mạnh nhất lúc nào cũng là Vạn khuê tông.
Đây chính xác là phật tông. Các đệ tử cạo đầu bóng lưỡng. Cách ăn mặc cũng đều một màu xám. Tu vi những người lọt vòng trong toàn bộ là Nguyên Anh kỳ.
Thiên Huyền tông có mười hai người đi thi đấu, Lâm Khinh mất tích đành phải bù một người vào, không ngờ người này lại là hắc mã, sau một vòng trên sân thi đấu chỉ còn người.
Phí Khanh, Vân Lãng, Mị Mị, Tô Hoài Phong, Hồng nguyệt. Cuối cùng là một đệ tử thế chỗ về sau, không ngờ lại có thể trụ đến cuối cùng, người này là một tu sĩ Kim Đan đại viên mãn khá mờ nhạt, tên Dương Tiểu Ninh.
Người tên Hồng Nguyệt cũng không tầm thường, lúc nào cũng một bộ dáng hờ hững, lười biếng, ấy thế mà khi động thủ thật sự thì không thể coi thường.
Chuẩn bị thi đấu vòng tiếp theo. Không ngờ bốc thăm Thiên Huyền tông lại liên tiếp gặp phải hai người của Cực Lạc cung.
Từ dạo khi bí cảnh Thiên Huyền tông sụp đổ, hai bên đã triệt để xé rách da mặt. Bây giờ gặp nhau kẻ thù đỏ mắt. Nhưng người Cực Lạc cung hận nhất là Lâm Khinh lại không thấy đâu.
Phiêu Miểu sơn cũng không khá khẩm gì, nhưng năm nay bọn họ khá yếu, không có đệ tử nào nổi trội, vào vòng trong được có hai người. Nếu Lâm Khinh có mặt ở đây, y sẽ ngạc nhiên hai người này y đều quen biết.
Một người là thánh cái gì nữ Dạ Lan tiên tử đã lâu không gặp. Một người kia không ngờ lại là nữ tử tên Trình Yên. Người này từng đâm đồng đội một đao, Trương Phong Thắng đứng trên khán đài đỏ mắt nhìn về phía đó, chỉ hận không thể trực tiếp đến giết chết nàng ta.
Các thế lực ở tu chân giới quần tụ đầy đủ, không hề biết đến mây đen trên đỉnh đầu bọn họ càng lúc càng nhiều. Dự là có một âm mưu sắp xảy ra với toàn tu chân giới.
Lam Túc và Lâm Khinh vừa rời khỏi truyền tống trận đã ngửi thấy mùi khô nóng, tiểu Bạch hưng phấn nhảy từ trên vai Lâm Khinh xuống, chạy biến về phía trước.
Trước mặt là một vùng sa mạc không bờ bến, đằng xa sừng sững hiên ngang một toà thành đen xì, từ ngoài nhìn vào trong cực kỳ khủng bố, gió cát bốc lên mang theo khí nóng, xung quanh chẳng có lấy một bóng người.
Đây là phía tây đại lục. Tử vong sa mạc. Nơi đây có Tử vong chi thành cực lớn, cũng là địa bàn của Thiên cơ các, hiệp hội đan dược sư và hiệp hội luyện khí sư.
Lâm Khinh cũng chẳng biết vì sao ba cái hội đó lại chạy ra tận đây để lập tổng bộ, nhưng chính vì vậy lại làm nên một Tử vong chi thành khác biệt với những thế lực khác.
Nơi đây là cấm địa không thể đụng vào của Tu chân giới.
"Đó là điểm đến của chúng ta sao?"
Lam Túc nhìn chằm chằm vào toà thành, lắc đầu. "Không. Điểm đến của chúng ta còn xa hơn nhiều."
Xa nữa là ở đâu? Lâm Khinh nhìn Lam Túc lấy ra Phi hành pháp bảo, gương mặt khá nghiêm trọng thì hơi buồn cười. Sau khi gọi tiểu Bạch về, y ôm cả hai con sủng vật leo lên trên đó, đến lúc an vị rồi mới hỏi.
"Sao đi độ kiếp mà huynh như đi gặp địch nhân vậy?"
Lam Túc quay sang xoa đầu Lâm Khinh, thở một hơi thật dài rồi dặn dò.
"Chút nữa gặp ai hay gặp người nào cứ ngoan ngoãn chào hỏi là được, người ta nói gì thì mặc kệ, biết chưa?"
Lâm Khinh hiếu kỳ. Rốt cuộc là hắn muốn dẫn mình đi đâu vậy?
Phi hành pháp bảo bay cực nhanh, gương mặt Lam Túc càng thêm căng thẳng, chốc chốc lại nhìn sang đây. Lâm Khinh cảm nhận được cảm xúc của hắn ngày càng xuống thấp, vươn tay ôm lấy thắt lưng của nam nhân.
"Huynh đừng làm gì để miễn cưỡng mình, không thích thì thôi cũng được, chẳng lẽ chúng ta lại không đủ để giúp huynh độ kiếp?"
Lam Túc vòng tay ôm lại Lâm Khinh.
"Dù gì cũng phải dẫn đệ về một lần. Yên tâm, chỉ duy nhất một lần này thôi, về sau ta hứa sẽ không để đệ chịu uất ức nữa."
Nghe những lời này. Lâm Khinh lờ mờ nhận ra có điều gì đó không đúng. Về. Về đâu? Y ngước lên nhìn Lam Túc với ánh mắt khó hiểu.
Lam Túc xoa đầu ái nhân, càng ôm chặt y. "Về Lam gia."
Lâm Khinh quả thật không ngờ đến, lần này đến lượt y giật mình kinh hãi, y lắp bắp nói:
"Lam... Lam gia... là gia tộc của huynh sao?"
Lam Túc nhìn bé con trong tay mình sợ đến tái mét mặt thì bật cười, căng thẳng trong lòng cũng vơi đi hơn nửa.
"Đệ yên tâm. Con dâu xấu cũng phải về gặp cha mẹ chồng mà. Phụ mẫu ta tốt lắm, đệ không cần phải căng thẳng. Ngoài ra có ai nói gì đệ đừng cãi lại, cứ lơ đi coi như không nghe thấy là được."
"Sao nghe huynh nói ta càng thấy sợ. Rốt cục Lam gia là một nơi như thế nào?"
Lam Túc ngẩn người. Ánh mắt hơi tối đi, đồng tử tím sẫm khẽ híp lại.
"Là một nơi cạnh tranh khốc liệt, ăn thịt không nhả xương. Mạnh được yếu thua, nơi đó nắm đấm ai mạnh người đó làm chủ."
Lam Túc nói là thật. Tuy bên ngoài nhìn vào Lam gia phong quang vô hạn, là gia tộc cổ xưa của đại lục, nổi tiếng bao che khuyết điểm, nhưng được họ công nhận cũng rất khó. Lam Túc phiền muộn chỉ vì Lâm Khinh. Nhỡ may y không được công nhận thì sau đó sẽ là một cuộc chiến lâu dài.
Dù gì Lam Túc cũng không bao giờ buông tay.
Nghĩ như vậy nhưng Lam Túc vẫn không hề yên tâm. Hắn quay sang nói với Lâm Khinh.
"Hay chúng ta ký kết khế ước đi."
Lâm Khinh nghe thấy từ khế ước thì tròn mắt ngạc nhiên, ngay cả tiểu Thất đang thờ ơ cũng phải ngoái lại nhìn.
"Khế ước gì cơ?"
"Khế ước sinh tử. Chỉ có ký kết khế ước thì chúng ta mới thực sự là của nhau, từ đó sinh tử của ta giao vào tay đệ. Chỉ cần một trong hai chết đi người kia cũng không thể sống sót, đệ chịu theo ta mãi suốt cuộc đời này không?"
Lần đầu tiên Lâm Khinh thấy Lam Túc nói một câu dài và thẳng thắn như vậy, y trợn tròn mắt ngạc nhiên, sau đó không do dự trả lời. "Được. Vậy chúng ta ký kết khế ước."
Dù không biết hắn lo lắng cái gì nhưng mà cuộc đời này hai người đã định trước sẽ không thể chia xa rồi. Ký một cái khế ước có là gì cơ chứ. Đem mạng giao cho nhau còn được nữa là.
Lâm Khinh không hiểu sao lại cảm thấy có chút vui mừng. Hoá ra lòng chiếm hữu của y cũng không hề tầm thường đâu.