Vừa đứng vững Lâm Khinh đã giằng tay ra. Nhìn lại thì chỉ thấy hai huynh đệ họ Hoàng đứng đó, xung quanh không còn ai nữa, cả ba đang đứng ở trước một cánh cửa lớn đang đóng chặt.
Lâm Khinh lùi lại vài bước, nhìn hai người kia rồi gằn từng tiếng:
"Ngươi có ý gì? Mọi người đâu hết rồi?"
Hoàng Thế Kiệt nhe răng cười làm cho đôi mắt hoa đào cong lên, gã nói: "Ta đã bảo Thế Nguyên động tay động chân vào tế đàn, chính đệ ấy đã khởi động truyền tống ngầm đưa chúng ta đến bảo tàng này."
"Bảo tàng? Ngươi mà lại có ý tốt đưa ta đến đây?" Lâm Khinh cười khẩy.
"Ngươi nói gì lạ vậy? Ngươi là ân nhân của chúng ta mà." Gã ta cợt nhả véo má Lâm Khinh nhưng bị y né được. Y lấy ống tay áo lau mặt với vẻ ghét bỏ rồi nói:
"Thôi đừng diễn trò nữa, ngay từ đầu ta không nên đi cùng các ngươi. Giờ nói đi, các ngươi muốn gì ở ta?"
"Ngươi cứ đưa chiếc chìa khoá còn lại đây đã." Lúc này Hoàng Thế Nguyên đang im lặng bên cạnh chợt mở lời.
Lâm Khinh quay sang nhìn khuôn mặt thâm trầm của gã trông khác hẳn với vẻ mặt cợt nhả bình thường thì hơi cảnh giác, y thăm dò:
"Đưa ra thì sao? Mà không đưa lại thế nào?"
Hoàng Thế Nguyên triệt để xé rách vỏ bọc, gã hung tợn nhìn y rồi doạ dẫm:
"Ngươi còn tự tin mà nói điều kiện sao? Nên nhớ là giết ngươi thì chúng ta cũng lấy được chìa khoá. Khôn hồn thì đưa đây!"
Lâm Khinh trên mặt vẫn cực kỳ bình tĩnh nhưng trong lòng đang không biết làm thế nào. Hai gã này chắc chắn có chuẩn bị mà đến, giờ phải làm sao để thoát được? Trong lòng xoay chuyển, y bình tĩnh nói dối:
"Nhẫn của ta có cấm chế. Người chết nhẫn huỷ, lúc đó các ngươi cứ ôm cái cửa này mà khóc lóc. Con mẹ nó lúc trước lão tử đúng điên mới cứu các ngươi."
"Hừ, nhẹ không ăn lại muốn ăn nặng."
Nói xong Hoàng Thế Nguyên chợt vung thứ bột gì đó trên tay vào mặt Lâm Khinh làm y ho khù khụ, đến lúc kịp phản ứng thì đã cảm thấy trong người không còn chút sức lực nào.
Huynh đệ họ đã chuẩn bị sẵn Hoàng linh tử, bột này chuyên dùng để tán công cực hữu hiệu.
"Ngươi...!" Lâm Khinh tức quá không nói lên lời. Lòng người hiểm ác, giờ y mới biết rõ.
Hoàng Thế Kiệt vội đỡ lấy Lâm Khinh, còn Hoàng Thế Nguyên móc một miếng ngọc hình âm dương ra rồi lấy chuỷ thủ chọc vào tay y để máu chảy vào đó.
Dòng máu xoay tròn rồi chảy về phía nửa màu đen rồi tụ lại đó, mắt gã sáng lên vội nói: "Ca, bí thuật huynh học được xem ra là chuẩn xác. Người này đúng là thuần âm chi thể."
"Hắc hắc, bảo tàng đến đời của ta cuối cùng cũng được mở ra!!!" Hoàng Thế Kiệt cười lớn, gã vuốt lên mặt Lâm Khinh rồi tiếp tục nói:
"Thuần âm chi thể mà phải hi sinh thì thật tiếc, nếu không phải cần một thân thể tinh khiết để hiến tế thì ta cũng muốn vui vẻ với ngươi một hồi. Nhưng không sao, nếu ngươi không đưa chìa khoá ra thì ta còn nhiều trò để chơi lắm."
Nói xong gã còn cố tình luồn tay vào cổ áo của y.
"Con mẹ nó, lão tử đưa. Ngươi đừng có sờ linh tinh!!!" Lâm Khinh cố gắng nén ghê tởm trong lòng rồi dùng chút linh lực còn sót lại moi chiếc chìa khoá ra ném cho gã.
Thật ra y chỉ hơi sợ hãi thôi, còn lại tất cả là hoang mang. Thuần âm chi thể là cái gì? Lần thứ hai nghe thấy có người nhắc đến thứ này. Một lần là do hư ảnh áo xanh trong sa mạc nói, lúc đó y không mấy để tâm. Nhưng lần này thì sao?
"Thôi kệ nó đi, phải nghĩ cách thoát ra khỏi đây đã."
Nhìn hai huynh đệ họ Hoàng lần lượt bỏ bảy chiếc chìa khoá vào những cái lỗ được khảm trên cửa rồi quay sang kéo xềnh xệch Lâm Khinh lại đó.
Bọn gã lôi tay Lâm Khinh áp vào một cái linh văn chạm nổi trên cánh cửa, lập tức máu trong cơ thể y sôi lên rồi chảy qua kẽ tay ngấm vào những linh văn khắc bên trên.
Nghĩ đến thảm trạng của nữ tu lúc nãy, Lâm Khinh cực kỳ kinh hãi. Làm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ phải chết khô ở đây?
Không gian! Đúng rồi, giờ chỉ còn cách trốn vào đó.
Nhưng Lâm Khinh thử đi thử lại mấy lần đều không cảm ứng được dấu vết của không gian. Máu trên người bị rút đi càng ngày càng nhiều, sức sống trôi đi, y dần dần cảm thấy tuyệt vọng.
"Phải tự cứu lấy mình thôi, không trông chờ vào ai được..."
Đúng lúc linh văn trên cánh cửa chuyển thành màu đỏ quỷ dị thì một vật thể từ bên trong bay ra, bám lấy đầu Hoàng Thế Kiệt khiến gã giật mình lùi lại mấy bước.
Lâm Khinh ngước nhìn lên thấy tiểu Bạch ở trước mặt thì không cố kỵ gì nữa, y vận dụng thần thức tấn công thẳng vào thức hải của Hoàng Thế Nguyên làm gã ta đau quá hét lên một tiếng rồi ngã ngửa ra đất.
Tay vừa được tự do, Lâm Khinh cố gắng chống lại cảm giác tê dại nơi thân thể để lấy một lọ nước từ thắt lưng lên uống. Nước này không có khả năng làm cho Lâm Khinh ngay lập tức khôi phục linh lực nhưng dù sao cũng có hiệu quả đôi chút. Y rút liền hai tia Huyền âm chi khí trong đan điền ra, nén lại rồi đánh thẳng vào Hoàng Thế Nguyên đang nằm đó.
Lần này y không giữ lại chút sức nào...
Quỷ trảo đen xì hiện ra cắm thẳng vào ngực gã rồi kéo mạnh, gần nửa thân thể của Hoàng Thế Nguyên bị xé toang, máu thịt lẫn lộn.
"Đệ đệ!" Hoàng Thế Kiệt hét lên, mắt long sòng sọc nhìn sang Lâm Khinh. Tay gã vung lên, một Hoả nhận bay ra giáng thẳng vào ngực khiến y bay ra đằng sau đập vào cánh cửa, miệng phun ra một búng máu.
Gã ta mặc kệ y nằm đó rồi vội chạy đến chỗ đệ đệ.
"Khụ." Cả người Lâm Khinh bây giờ cực kỳ suy yếu, y cố gắng túm lấy tiểu Bạch rồi lấy ra một tấm truyền tống phù để kích hoạt.
Hoàng Thế Kiệt kiểm tra, xác định đệ đệ đã tuyệt khí không cứu được. Quay sang thì nhìn thấy Lâm Khinh đang ở trong màn sáng, gã điên tiết vung ra một hoả nhận nữa nhưng người kia đã tiêu thất.
"Thù này ta nhất định phải báo!!!" Mắt Hoàng Thế Kiệt đỏ ngầu, đâu còn vẻ tiêu sái thường ngày, gã hét lớn khiến toàn bộ động phủ chấn động không ngớt.
Cánh cửa sau lưng quỷ dị mở ra, những tiếng kêu "ken két" rợn người khiến gã bình tĩnh lại, khoé miệng nhếch lên, chân bước vào bên trong. Gã nghĩ: "Đúng rồi, ta còn bảo tàng cơ mà. Có thứ đó thì ta chẳng còn sợ ai nữa."
Một lúc sau, tiếng gào thét lại vang vọng trong động phủ:
"A a a? Tại sao không có thứ gì trong này? Đồ đâu mất rồi?"
Nổi bật trên một bãi cỏ xanh biếc là một thân thể gầy gò nằm trên vũng máu đỏ tươi, truyền tống phù đang khởi động thì gặp Hoàng Thế Nguyên đánh lén nên không biết đã di chuyển Lâm Khinh đến chỗ nào nữa. Nhưng mặc kệ đi, giờ này y chỉ muốn ngủ một giấc...
Đến lúc tỉnh lại, nhìn thấy bầu trời trong xanh ở tít trên cao, Lâm Khinh mơ màng không phân biệt rõ đây là đâu với đâu... Y chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, chân tay tê liệt.
Lâm khinh đoán chắc xương mình đã bị gãy vài chỗ, nhìn sang bên thấy tiểu Bạch hiếm khi ngoan ngoãn mà nằm ỉu xìu bên cạnh. Thấy y tỉnh dậy cũng chỉ ve vẩy cái đuôi rồi lại im thin thít.
Lâm Khinh không buồn đi an ủi nó, bởi giờ đây y cũng đang cảm thấy thật mệt mỏi chán chường.
Từ khi y xuyên qua đến giờ còn chưa đến hai năm, vậy mà đã bao nhiêu là chuyện xảy ra...
Lần đầu ra ngoài lăn lộn, Lâm Khinh không ngờ mình có thể chứng kiến được nhiều việc phi lý trong cái thế giới này.
Tính kế ân nhân, bỏ rơi đồng bạn, giết người đoạt bảo...
Cũng là lần đầu tiên y nhìn thấy cái chết ở gần đến thế. Mà cảm giác sợ hãi, thương cảm đến trở nên bình thường cũng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi...
Nhưng nhìn thấy là chuyện khác, còn tự tay giết người thì...
Nhìn xuống bàn tay còn vấy máu của người khác bắn lên. Y rất hoang mang...
"Ta đến thế giới này làm gì? Đây có phải cuộc sống mà ta mong muốn không?"
Mải đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình. Lâm Khinh không muốn làm bất cứ thứ gì nữa... mặc kệ thương thế trên người, bỗng nhiên y cảm thấy mình thê thảm vô cùng.
Tất cả chỉ vì bản thân còn quá yếu đuối...
"Thôi, nghĩ làm gì nhiều. Sẽ có một ngày ta trở nên mạnh mẽ, lúc đó sẽ không cần nhìn sắc mặt của ai để sống nữa."
Lâm Khinh gắng gượng ngồi dậy kiểm tra cơ thể, tiểu Bạch thấy vậy mắt sáng lên, nó lè lưỡi liếm liếm mấy vết máu trên mặt chủ nhân rồi kêu chi chi liên hồi.
Lúc này Lâm Khinh mới chú ý đến tiểu Bạch, không biết có phải y nhìn nhầm không mà giờ y lại thấy nó to hơn trước rất nhiều. Y túm cổ nó xách lên rồi nói:
"Tao đang mệt lắm, cút ra chỗ khác chơi đi."
"Chi." Tiểu Bạch kêu lên một tiếng rồi nhả từ trong miệng ra một viên ngọc khá lớn. Lâm Khinh thoáng ngạc nhiên, vì kích thước vật này còn to hơn cả người nó.
"Gì đây?" Nhìn tới nhìn lui thì đây cũng chỉ là một viên ngọc tầm thường màu xám xịt. Lâm Khinh nghĩ chắc là đồ chơi của nó nên tiện tay ném vào trong nhẫn trữ vật.
Hiện tại đã cảm ứng được không gian, y quyết định vào đó chữa thương rồi mới đi tìm Lam Túc sau, chứ tình trạng của y bây giờ nhìn thật thảm hại...
Đang định gọi tiểu Bạch thì có một giọng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng khiến y khựng lại.
"Bảo bối."
Không đợi Lâm Khinh phản ứng, người kia đã tiến tới ôm trọn lấy y vào lòng.
Cảm giác u uất dường như mất sạch, y cố gắng đẩy người kia ra rồi quay người lại. Đến khi tận mắt nhìn thấy Lam Túc phong trần mệt mỏi đứng ở trước mặt thì y mới tin tưởng đúng là hắn đã đến tìm mình rồi.
Chỉ có hơn chục ngày mà y có cảm giác như đã xa nhau từ lâu lắm...
Bao nhiêu tủi thân tự dưng ùa ra, khiến Lâm Khinh không hề phòng bị mà rơi nước mắt. Y nhào vào lòng Lam Túc mà khóc thật lớn như một đứa trẻ.
Lam Túc nhìn thảm trạng của Lâm Khinh, trong lòng tự trách rất nhiều, hắn ôm lấy thắt lưng của thiếu niên mà khẽ gọi:
"Bảo bối..."
Lâm Khinh nghe thấy thế ngẩng đầu lên, hai con mắt vẫn còn đỏ hồng. Không biết lấy dũng khí từ đâu, y bám hai tay vào vai Lam Túc rồi nhón chân lên, hôn khẽ vào môi hắn.