Tất cả đội ngũ đều không ăn uống gì ngoài tích cốc đan trong thời gian qua, bây giờ ngửi thấy mùi thơm thì cơn thèm ăn tự dưng kéo tới. Cả bọn không để ý mặt mũi nữa mà lao vào ăn tới tấp.
Ngay cả những đệ tử lúc đầu nhìn thiếu niên không vừa mắt giờ đây cũng đã buông bỏ mọi thành kiến.
Khoảng cách giữa mọi người và Lâm Khinh cũng được kéo gần lại rất nhiều.
Lâm Khinh nhìn miếng thịt trên tay, y đang cân nhắc ăn hay không ăn thì thấy ống tay chợt trĩu xuống, bấy giờ mới nhớ đến hai con sủng vật bị nhét trong tay áo từ bao giờ. Có lẽ chúng nó đã đói rũ người nên đôi mắt to tròn giờ đây tràn đầy u oán.
Lâm Khinh hơi ngượng, y quả thật là quên luôn sự tồn tại của chúng nó.
Thả cả hai xuống đất, Lâm Khinh chia đôi tảng thịt mình đang ăn vứt cho mỗi con một nửa.
Hai con vật thật tự nhiên mà vật lộn với mấy tảng thịt to hơn cả người. Mọi người xung quanh có hiếu kỳ nhưng cũng không ai hỏi, một tu sĩ có vài sủng vật bên người cũng không có chuyện gì lạ.
Lâm Khinh ngồi quan sát mọi người một lúc rồi mới thở dài, cầm que xiên vào một miếng thịt khác rồi đem gác lên bếp.
Lúc này La Linh ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng:
"Miếng thịt phải nướng bằng than, ngươi cứ nướng bằng lửa to thế kia thì không chín nổi đâu."
"Cảm ơn..."
Lâm Khinh xấu hổ quá vội nhấc miếng thịt ra, lấy que khều một đống than rồi mới bắt đầu nướng tiếp, quay sang thì thấy Lam Túc vẫn còn ăn miếng thịt vừa nãy y đưa.
"Huynh còn ăn thứ này làm gì, để ta nướng miếng khác đã, lần này đảm bảo ngon."
Y vừa nói vừa giằng lấy miếng thịt rồi vứt cho tiểu Bạch, hai bên tai giờ đã đỏ bừng.
Lam Túc cười cười kéo người vào lòng dỗ dành:
"Đệ làm gì ta cũng thấy ngon hết."
Lâm Khinh dứt khoát không để ý đến hắn nữa, tập trung vào miếng thịt.
Đến lúc cảm thấy ổn rồi y cẩn thận cắt một miếng để thử trước, khi đã chắc chắn rằng nó ăn được mới ấn cho Lam Túc.
Hai người đang đùa giỡn với nhau thì lại nghe thấy La Linh trao đổi với Cao Tuấn.
Hình như hai người này cố ý cho bọn y nghe được nên cũng không hạ giọng xuống.
"Sư huynh, nhìn theo bản đồ này thì phải cần một ngày nữa chúng ta mới có thể đến nơi." La Linh nói xong đưa cho Cao Tuấn một tấm bản đồ bằng da.
Cao Tuấn nhận lấy rồi gật đầu: "Đúng vậy, không biết trong đó có vật gì nữa."
Lâm Khinh nhìn thấy bản đồ kia trông quen quen, thấy y liên tục liếc sang bên kia, Lam Túc chú ý đến liền hỏi: "Đệ nhìn gì vậy? Thích vật đó sao?"
"Huynh không thấy tấm bản đồ kia trông quen quen à?" Y nói nhỏ.
"Quen hay không nhìn thử là biết ngay." Lam Túc dứt khoát hỏi thẳng hai người kia mượn xem.
Cao Tuấn vội đưa cho Lam Túc, hắn nói: "Ta không dám giấu, bản đồ này La sư muội lấy được ở một hội đấu giá, đến khi vào đây chúng ta mới đối chiếu, hoá ra nó đúng là bản đồ bí cảnh.
Lam Túc và Lâm Khinh cùng xem xét tấm bản đồ rồi nhìn nhau.
Giống hệt, không khác một chút nào với tấm mà Tiếu Linh Linh đưa cho y. Tại sao nàng ta nói chỉ có duy nhất một tấm? Liệu còn có ai sở hữu nó nữa không?
Như vậy cấm chế viễn cổ kia cũng không còn là bí mật gì cả.
Ấn tượng của Lâm Khinh về cô nàng Tiếu Linh Linh kia kém càng thêm kém.
Lâm Khinh tính toán một lúc rồi tự quyết định, y điều chỉnh tâm tình, giữ cho mặt thật thản nhiên rồi mới nói với Cao Tuấn:
"Các ngươi có tấm bản đồ này thật tiện lợi, đỡ phải đi lung tung."
Cao Tuấn thừa cơ này nói luôn: "Chúng ta phát hiện một điểm đỏ trên bản đồ này, chưa biết nó là nơi nào. Hai người đi cùng chúng ta đến đó chứ?"
"Được. Đi thì đi, nhưng ta có một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Đồ vật hai chúng ta tìm được không phải chia cho ai cả." Lâm Khinh nói xong nhoẻn miệng tươi cười.
Cao Tuấn nhìn thấy y như vậy thì hơi đỏ mặt, hắn đồng ý luôn:
"Được, nhưng những đồ mà tất cả mọi người cùng tìm thấy thì phải chia đều."
"Ta đồng ý. Quân tử nhất ngôn."
"Quân tử nhất ngôn."
Cả hai cùng nhìn nhau rồi bật cười. Thật ra cái thứ như lời hứa hẹn này cũng không đảm bảo được gì cả.
Nếu đã coi là đồng đội thì phải sòng phẳng với nhau thôi, với lại y tin vào mắt nhìn của mình. Cao Tuấn này tuy hơi ít nói nhưng đối đãi với người của mình không tệ, ở chung với người này không sợ bị đâm sau lưng.
Lam Túc luôn im lặng ngồi bên cạnh, đến lúc thấy Lâm Khinh nói chuyện xong rồi mới bảo:
"Chúng ta đi dạo một lát đi. Nghỉ ngơi chút rồi hẵng lên đường."
Lâm Khinh đi theo Lam Túc, hắn kéo y ra đằng sau một tảng đá lớn rồi hậm hực nói: "Sao đệ cứ thích đi cùng mấy tên kia vậy? Hai chúng ta đi riêng không được à?"
"Huynh không thấy là chúng ta và bọn hắn cùng đến một địa điểm à? Đằng nào đến đó chả gặp nhau, đi riêng đi chung cái gì?"
"Nhưng ta không thích đệ tươi cười với bọn hắn!"
"Huynh nói gì thế? Làm như ta đi ái muội với người khác vậy?"
"Ta ngứa mắt." Lam Túc cau mày lại. Phải, hắn ngứa mắt cực kỳ, không thích thiếu niên nói chuyện với bất kỳ ai cả.
"Huynh..."
Lâm Khinh chỉ muốn phát cáu, người này hôm nay làm sao vậy? Nghe hắn nói vô lý như vậy y cũng bực.
Chợt một suy nghĩ nảy lên trong đầu Lâm Khinh, y quay lại vòng hai tay ra rồi ôm ngang hông hắn:
"Huynh... có phải huynh ghen không?"
Lam Túc không nói gì, vùi đầu vào mái tóc mềm mại của thiếu niên. Một lúc sau Lâm Khinh mới nghe thấy hắn nói khẽ:
"Ừm."
Trong lòng Lâm Khinh cảm thấy ngọt ngào cực kỳ, y vui vẻ kiễng chân lên hôn hắn một cái rồi chạy về giục mọi người đi tiếp.
Lam Túc ngẩn ngơ một chút rồi lắc đầu. Người yêu hắn vẫn còn là một đứa trẻ.
Đã có mục tiêu cuối cùng rồi đội ngũ đi nhanh hẳn, chỉ một ngày sau cả bọn đã đến vùng đất được đánh dấu màu đỏ.
Nơi này là một vùng núi non chập trùng, mây mù tụ lại dưới chân, khung cảnh huyền ảo cực kỳ thơ mộng.
Đúng là nơi thích hợp để đặt cấm chế.
Bỗng từ xa từng tiếng xé gió vang lên. Ngay lập tức nơi đây xuất hiện thêm mấy đạo thân ảnh. Lâm Khinh nhìn kỹ người vừa tới thì hơi thất thố, y thốt lên:
"Là ngươi."
"Lâm Khinh, đã lâu không gặp!" Hoàng Thế Nguyên nhếch miệng cười, nhưng trong mắt lại tràn ngập hận ý.
Hoàng Thế Nguyên đang đứng cùng đám người Cực lạc cung, lần này đi cạnh gã có một cao thủ Kim đan kỳ, người này dù vừa lên cấp nhưng cũng là số một số hai ở đây rồi, cho nên giọng nói của gã cũng tự tin lên hẳn.
Lâm Khinh lại không cho gã tí mặt mũi nào:
"Lâu gì mà lâu chứ, mới có vài ngày, ta trông ngươi lại càng nhếch nhác hơn xưa đó!"
Hoàng Thế Nguyên không để bụng, chấp gì với đám người sắp chết. Gã cười khẩy:
"Thiên Huyền tông cũng có hứng thú với bảo tàng trong này à? Trông các ngươi toàn một lũ vô dụng, làm sao đấu nổi Cực Lạc cung chúng ta.
"Xoạt!!!" Một chưởng ấn vô hình xẹt qua người gã ta đập xuống đất tạo thành một cái hố sâu, bên trong vẫn còn từng tia lửa cháy lách tách. Lam Túc thu tay về thong thả nói:
"Câm miệng ngươi lại, lần sau ta không đánh trượt nữa đâu."
Nghe qua cuộc nói chuyện là Lam Túc đoán được kẻ trước mắt có xích mích với Lâm Khinh.
Hắn muốn để thiếu niên đích thân trả thù, nhưng không có nghĩa là hắn phải im lặng.
Cho gã ta chút giáo huấn là đủ rồi.
Hoàng Thế Nguyên lúc này mới chú ý đến người đứng cạnh Lâm Khinh. Một tu sĩ Trúc cơ hậu kỳ tầm thường, tại sao khí tràng lại cường đại vậy?
Nhất là đòn vừa rồi, có tám phần gã không thể đón đỡ. Nếu mà trúng một chưởng đó, khéo nửa cái mạng cũng đi luôn.
Nghĩ đến đây mồ hôi lạnh sau lưng gã tuôn ra.
Hoàng Thế Nguyên lùi một bước về đằng sau, cúi đầu chịu đựng im lặng.
Lâm Khinh hơi ngạc nhiên, gã này vậy mà có thể nhịn, người như vậy tâm cơ thật là sâu. Đáng tiếc là gã quá độc ác...
Ngay lúc này lại có vài người từ đằng xa lao tới.
Lâm Khinh mỉm cười nhìn lên, nơi này càng lúc càng đông.
Có chút ý tứ.
Tiếu Linh Linh, chính ngươi đã bày ra cục diện này? Hay là có một bàn tay nào đó đứng đằng sau chỉ đạo?
Dù sao các ngươi đã kéo ta xuống nước, không chiếm chút tiện nghi thì hơi phí.
Lâm Khinh không lo lắng cho an toàn của mình chút nào, có Lam Túc bên cạnh, còn cả tiểu Thất đã nhận chủ, giờ y có thể ngang nhiên bước qua cái bí cảnh này mà không cần nể nang ai.
Âm mưu hay dương mưu gì đó, đứng trước sức mạnh tuyệt đối cũng chỉ là trò hề.
Nghĩ đến đây, y câu môi lên nở một nụ cười sáng lạn, làm cho Lam Túc đứng bên cạnh mặt tối sầm lại.
Thiếu niên lại bắt đầu nghĩ ra trò gì nghịch ngợm rồi.